Chuyện chưa kể về nhọc nhằn những giáo viên dạy trẻ tự kỷ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

“Vất vả, kiên trì và có nhiệt huyết” là những tiêu chí đầu tiên phải có của những giáo viên giảng dạy ở các lớp dành cho trẻ tự kỷ.

Có thể nói, dạy trẻ tự kỷ là một nghề mới xuất hiện những năm gần đây, khi số lượng trẻ tự kỷ ngày càng tăng. Dạy trẻ tự kỷ là công việc vẫn chưa được xã hội biết đến và chưa nhận được sự quan tâm thì những giáo viên này phải tự tìm cách vượt lên chính mình để theo nghề.

 

Cô giáo tại lớp học Tương Lai Mới dạy học sinh.
Cô giáo tại lớp học Tương Lai Mới dạy học sinh.

Nếu ai đó đến thăm các lớp dành cho trẻ tự kỷ thì sẽ thấy rõ được sự nhọc nhằn, vất vả của những giáo viên ở đây. Tại những lớp học này giáo viên phải dạy trẻ từng những hành động đơn giản nhất như lau tay, rửa chân. Có khi, để dạy được các em biết tự lau tay và rửa chân khi bẩn các cô phải kiên trì đến hàng tuần trời.

Những hành động vô cùng đơn giản với những đứa trẻ bình thường như lắng nghe, im lặng thì lại là cả một vấn đề với trẻ tự kỷ. Trong giờ học, dù được hướng dẫn ngồi thành hàng ngay ngắn và mắt hướng lên phía trước nhưng chỉ khoảng 5 phút là 10 em trong lớp học mỗi em quay một chỗ. Em thì khóc, em thì quay lưng ra sau, em thì cắn bạn. Thậm chí có học sinh đánh cả cô giáo.

 

Các em học sinh lớp học Tương Lai Mới tập thể dục.
Các em học sinh lớp học Tương Lai Mới tập thể dục.

Chúng tôi đến thăm lớp học Tương Lai Mới (xã Vĩnh Ngọc, Đông Anh, Hà Nội) đúng vào lúc các học sinh ở đây đang tập thể dục. Theo quan sát của P.V, lớp học chỉ có 7 học sinh nhưng có tới 3 cô giáo.

Thế nhưng, chỉ đứng quan sát 10 phút thì đủ nhận thấy sự vất vả của 3 giáo viên này. Các cô hoạt động không ngừng nghỉ, hướng dẫn con xếp hàng ngay ngắn, hướn dẫn con giơ tay theo tiếng nhạc, dỗ dành, vỗ về con khóc…

Những học sinh ở lớp học Tương Lai Mới với nhiều độ tuổi khác nhau nhưng các cô luôn phải kè kè bên cạnh từng phút, mỗi bé một biểu hiện, một cá tính. Có những học sinh nói cười cả ngày nhưng có những bạn lúc nào cũng nhìn mọi thứ bằng ánh mắt thờ ơ, vô cảm với mọi thứ xung quanh và không bao giờ biết…cười.

Các cung bậc cảm xúc cũng như hành động của các bé, các cô giáo cũng khó lường được, chỉ biết hết lòng chăm sóc và dạy dỗ các con.

Có những học sinh 7 tuổi, cao lớn, nhìn kháu khỉnh, đáng yêu nhưng thỉnh thoảng lại khóc ré lên hay đang ngồi bỗng dung cắn vào tay cô giáo. Rồi có nhưng bạn 6 tuổi nhưng chưa từng biết gọi cô mỗi khi cần đi vệ sinh…

 

Cô giáo Lương Thị Bích Hạnh.
Cô giáo Lương Thị Bích Hạnh.

Chia sẻ với P.V, cô giáo Lương Thị Bích Hạnh -  giáo viên tại lớp học can thiệp sớm cho trẻ tự kỷ có tên  Tương Lai Mới cho hay: “Với mỗi học sinh ở đây, hàng ngày giáo viên phải ghi chép sự theo dõi một cách đầy đủ. Cho đến giờ này, có những giáo án dành cho học sinh dày đến cả gang tay.

Chăm sóc cho các con bữa ăn, giấc ngủ đã vất vả rồi, chăm sóc cho trẻ đặc biệt còn vất vả hơn. Có những học sinh đã lớn nhưng cũng không biết lau tay khi bẩn, hay ngay cả việc đi vệ sinh cũng… tùy hứng mà không bao giờ gọi cô.

Đó là chưa kể, các con còn là những đứa trẻ nhạy cảm với tất cả những gì diễn ra xung quanh. Chỉ cần thay đổi thời tiết là các con khó ăn, khó ngủ, quấy khóc, có bé bứt rứt cứ đập đầu vào tường. Các cô thường phải xoa lưng, vỗ về và chiều chuộng hơn để các con bớt căng thẳng”.

Theo cô Hạnh, mỗi ngày được thấy các con một tiến bộ dù chỉ là những biểu hiện chỉ rất nhỏ thôi là cũng đủ khiến các cô vui cả ngày hôm đó. Hơn nữa, khi được phụ huynh tin tưởng, đồng hành cùng trong việc dạy dỗ các con, thấy danh sách các bạn được hòa nhập ngày một nhiều là động lực lớn nhất để các cô ở lớp học Tương Lai Mới nỗ lực hơn nữa.

Mặc dù công việc mệt mỏi, căng thẳng, áp lực và mức lương thấp nhưng với cô Hạnh và những giáo viên tại lớp học Tương Lai Mới vẫn có rất nhiều niềm vui không cứ phải vào những ngày kỷ niệm như 20.11.

Nói về những trăn trở với trẻ tự kỷ, cô Hạnh cho hay: “Hiện nay việc tạo điều kiện cho trẻ tự kỷ hòa nhập tại các trường bình thường là điều vô cùng khó khăn. Nhiều bé đã được can thiệp sớm, đã trở thành những bé bình thường nhưng vẫn bị các trường từ chối nhận dạy vì sợ ảnh hưởng đến những bạn khác”.

Hoàng Thanh/infornet

Có thể bạn quan tâm

Hào hùng một thời hoa lửa

Hào hùng một thời hoa lửa

“Trưa 2/4/1975, thanh niên sinh viên học sinh (TNSVHS) nội thành chiếm rạp hát Hòa Bình (Đà Lạt), treo lá cờ Mặt trận Giải phóng và băng rôn “Hoan hô Quân Giải phóng miền Nam” lên nóc rạp hát.

Mùa vàng dưới những rặng cây

Mùa vàng dưới những rặng cây

Những quả cây vàng ươm rụng xuống nằm lổn nhổn dưới rừng cây đã đến mùa thu hoạch. Từng đoàn người lụm cụm nhặt lấy phần hạt tinh túy nhất mang về cho chủ vườn, đưa vào các nhà máy, chế biến thành loại hạt giá trị cao cung ứng cho thị trường khắp thế giới.

Nhân chứng đường số 7

Nhân chứng đường số 7

Đã 50 năm sau cuộc truy kích trên đường số 7 (nay là quốc lộ 25), nhưng những cựu binh vẫn hào hùng kể về câu chuyện một thời kiên cường, sẵn sàng đem cả tính mạng dâng cho Tổ quốc.

Các dự án triển khai dang dở, kéo dài (trong ảnh là đoạn đường cụt giữa TP. Gia Nghĩa do vướng mặt bằng) làm lãng phí nguồn lực đầu tư công

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 4: Gia Lai ngày ấy, bây giờ...

(GLO)- Sau ngày giải phóng năm 1975, Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc tỉnh Gia Lai đã cùng chung sức, kiến thiết lại quê hương từ đống hoang tàn của chiến tranh. Đến nay Gia Lai đã vươn mình phát triển mạnh mẽ, từ đô thị đến nông thôn khoác lên mình màu áo khang trang. 

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Năm nay, cụ Nguyễn Thị Tý ở xã Quang Tiến, huyện Sóc Sơn, Hà Nội đã sống hơn trăm năm có lẻ, mà phần “lẻ” ấy lại không hề nhỏ tẹo nào. Ở tuổi 115, cụ hiện vẫn khỏe mạnh bên các con và 23 cháu, 43 chắt và 14 chút nội, ngoại…

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 3: Đường 7 hồi sinh…

(GLO)- Đường 7 (nay là quốc lộ 25) từng chứng kiến cuộc rút chạy hỗn loạn của quân ngụy vào tháng 3-1975. Nửa thế kỷ trôi qua, vùng đất ấy không còn dáng dấp hoang tàn của chiến tranh mà đã khoác lên mình diện mạo mới, trù phú, màu mỡ và yên bình.

Lối về nẻo thiện

Lối về nẻo thiện

Nơi ấy, những con người lầm lỗi bắt đầu với từng con chữ dưới sự dìu dắt của những người thầy mang sắc phục công an. Lớp học đặc biệt còn nhen nhóm ý chí hoàn lương, mở thêm một cánh cửa ra thế giới bên ngoài.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 5: Chuyện về người chiến sĩ nhiều lần cảm tử, góp công giải phóng miền Nam

Phải hẹn rất nhiều lần, tôi mới gặp được người cựu chiến binh, Đại uý Nguyễn Đức Trọng (SN 1956, quê quán xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An, người góp công cùng đồng đội tham gia giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 4: 'Địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá'

Khi ấy, có lúc nguy nan, đồng chí Phó Chính ủy Trung đoàn 812, Đại tá Nguyễn Văn Tý động viên chúng tôi: Bọn địch đánh núi Dinh thành vôi, các đồng chí sẽ thành tượng đá. Dù sống hay chết, chúng ta đều là những anh hùng của dân tộc này!.., ông Nguyễn Công Binh nhớ lại.