Chắc sẽ nhanh thôi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Căn phòng hiển nhiên là nhỏ, Nhân biết chứ, bởi diện tích của nó là con số rõ ràng trên tấm sổ hồng ngày Nhân nhận từ chủ nhà cũ ở phòng công chứng.

 

Minh họa: KIM DUẨN
Minh họa: KIM DUẨN



Ngày mua căn hộ chung cư này, Nhân đã nghĩ sau này đứa con gái lớn cũng đi lấy chồng, rồi đứa con trai út của Nhân, tuy mới đang học lớp 9 thôi, nhưng nó đã quyết tâm sẽ đạt được học bổng để có tấm vé đi du học nước ngoài.

Nhân thì cặm cụi với công việc ở công trường, nay ở thành phố này, mai đã khảo sát nơi khác… Tính ra, Nhân mua cái nhà nhưng chẳng ở nhà được mấy ngày. Tuy nhà nhỏ nhưng dù sao cũng ít người nên cũng không đến nỗi chật chội.

Nhưng đâu ngờ có ngày này. Ngày chính phủ áp lệnh cách ly xã hội, một số ngành nghề, công việc phải tạm ngưng lại để phòng chống dịch. Nhà Nhân dính đủ. Cả bốn người lớn ở hẳn trong nhà mới thấy cái nhà nó chật.

Cảm giác như cả luồng gió cũng chẳng chen vào được. Vợ Nhân dọn hết mớ hàng ngày thường để bừa bộn khắp nhà cho dễ tìm khi khách mua online hỏi. Dù vậy, căn nhà vẫn chẳng rộng thêm được bao nhiêu.

Nhân ngày thường đi theo công trình, được công ty sắp xếp chỗ ở, đa phần là khách sạn, rộng rãi quen, giờ nhìn cảnh chật hẹp, không biết làm gì cho qua những ngày dài này.

Đó còn chưa kể những nỗi lo về kinh tế, chi phí gia đình thì không đáng lo bởi Nhân biết tính vợ, cô ấy giỏi dành dụm và ít nhiều cũng có sổ tiết kiệm, nhưng phía công ty Nhân ảnh hưởng không ít, rồi còn biết bao con người liên quan mà người quản lý như Nhân không thể làm ngơ. Nhưng biết làm sao được, trước mắt cứ phải mạnh khỏe vượt qua mùa dịch đã.

Vợ nhờ Nhân lấy cái bàn xếp đóng bụi trên gác xuống, làm bàn ăn. Chẳng nhớ từ bao giờ nó được xếp lên gác, vì nhà không còn thói quen ăn cùng nhau. Vậy là nhà có thêm cái bàn để ở phía gian bếp, coi như ngăn gian bếp với phòng khách luôn.

Gọi là phòng khách, nhưng thực chất căn nhà suôn đuột, chẳng phòng phiếc gì. Cũng phải, có hai mươi mấy mét vuông thì biết ngăn kiểu gì? Chỉ duy nhất góc riêng của con gái Nhân có kệ sách quây lại, một mặt là chiếc tivi màn hình phẳng quay ra, coi như thành cái phòng.

Lâu lắm gia đình mới ngồi cùng bàn ăn. Không nói ra nhưng ai cũng nhiều cảm xúc cho "sự kiện" này. Vợ Nhân giờ đã thành "bé bỏng" nhất nhà.

Thằng út trổ giò, cao hơn cả Nhân. Nhìn đằng sau, dáng nó còn vạm vỡ hơn Nhân nhờ đam mê bóng đá, cứ rảnh là cùng đám bạn thuê sân chơi. Ny - đứa con gái lớn của Nhân không còn cặp cổ em đùa giỡn như trước được nữa, nó đứng cũng chỉ ngang vai thằng út.

Nhân lén nhìn Ny từ phía sau, ngỡ ngàng bởi nét thiếu nữ của Ny giống hệt mẹ nó, ngày Nhân mới gặp. Nhiều lần Nhân muốn nói chuyện với con gái, như những người lớn với nhau, nhưng không hiểu sao câu từ cứ chặn lại ngang họng. Mọi nhu cầu liên quan đến vật chất của con, cả những thông điệp muốn nhắn nhủ tới con, trước giờ chỉ thông qua vợ Nhân.

Có lần vợ Nhân nói: "Mặt anh cứ nghiêm nghiêm vậy, con cái nó sợ". Nhưng Nhân không phải là người cha đáng sợ. Chỉ là Nhân không dễ nói ra những câu từ yêu thương. Lại ít ở nhà nên không gần gũi với con. Nhưng mọi nhu cầu của con, từ tiệc tùng sinh nhật, du lịch, sở thích… những món tiền triệu, anh đều đáp ứng thông qua vợ mà không một lời cằn nhằn bao giờ.

Ăn xong, thằng út hăng hái xếp cái bàn ăn kẹp ở sau tủ lạnh cho đỡ chật nhà, nhưng cuối cùng Ny lại bung ra. Nó đứng ngắm nghía rồi lôi từ trong "phòng riêng" ra cái bình thủy tinh rất đẹp, xong sai thằng Út trèo ra lan can hái cho mớ hoa. Nhân ngồi trong nhà, giả vờ cầm tờ báo đọc nhưng mắt không rời từng cử chỉ của hai đứa con. Và giờ Nhân mới biết, bên ngoài ban công bé xíu, Ny có trồng hoa.

Nhân còn nhớ hồi thằng út còn bé xíu, chính Nhân đã hàn thanh sắt cho cao lên, để an toàn lỡ con có ra ngoài. Sau đó vẫn chưa thấy yên tâm, vợ Nhân nói nên bít luôn lối đi, coi như thành nhà kho để mấy thứ lặt vặt cho đỡ chật nhà. Nhưng vợ Nhân cũng chỉ để đồ hết một nửa ban công, vì chỗ đó có mái che.

Vậy rồi bằng cách nào đó, cô con gái lớn của Nhân đã trồng giàn hoa ngoài ấy. Nhân thấy lạnh người, anh đã làm những gì tháng ngày qua, để nhiều chuyện trong nhà, anh không nắm được?

Thằng út thoắt cái đã trèo vào, trên tay là một nắm hoa dây leo màu vàng rực rỡ. Tay còn lại của nó còn có một nụ hồng vừa nở, cành cứng cáp, cánh nhung mềm mại màu hồng phấn. Út đưa cho Ny: "Hoa chị thích nè!".

Ny mắt sáng rỡ đón lấy cành hồng từ tay thằng út. Rồi cả hai cùng cắm hoa vào bình, một bình hoa dây leo vàng tràn ra để ngay bàn ăn, bình còn lại duy nhất cành hồng, Ny loay hoay chọn một lúc rồi để trên nóc tủ lạnh.

Xong nó quay ra như tìm người đồng cảm, lúc đó Nhân đã kịp cụp mắt xuống tờ báo, ra vẻ chăm chú đọc báo chẳng quan tâm gì. Nhân cũng không hiểu tại sao mình làm vậy. Vừa lúc vợ Nhân từ ngoài vào, Ny bắt nhịp liền, khoe với mẹ: "Đẹp không mẹ?". Vợ Nhân tấm tắc khen con gái, không quên dặn thằng út có ra ban công phải hết sức cẩn thận.

Hôm sau, Nhân lại lên gác, nhưng lần này là để lấy bộ đồ nghề của mình xuống. Cũng đã quá lâu Nhân không xài đến, nhà có hư hỏng, bong tróc gì vợ Nhân đều kêu thợ thay vì gọi Nhân.

Nhân lụi cụi đo đạc cẩn thận, xong lên sân thượng chung cư hì hụi đến chiều thì hoàn thành xong sản phẩm của mình, là những món đồ nhỏ nhỏ từ gỗ: cái kệ be bé vừa đủ chưng bình hoa cho cô con gái, bắc thêm mấy thanh chắn nhà bếp cho mẹ tụi nhỏ có chỗ đựng gia vị, dao thớt…

Ny hào hứng chỉ cho ba vị trí gắn từng món đồ, cả nhờ ba gắn thêm cái kệ trong nhà tắm để Ny bỏ ít mỹ phẩm cho rộng rãi. Hai cha con bỗng có chung đề tài, ríu rít cả buổi tối.

Chiều muộn, thằng út lại trèo ra ban công hái hoa tươi. Đám hoa "khôn nhà dại chợ", trổ hoa tràn ra phía nhà hàng xóm. Trên bàn ăn bữa tối có thêm bình hoa mới, vàng rực.

Sau bữa ăn, Ny với thằng út dọn dẹp chỗ nọ chỗ kia cho căn nhà gọn ghẽ hơn. Khi ấy, Nhân nhẩm tính xem mình còn thiếu bao nhiêu tiền để có thể chuyển sang căn nhà mới có không gian hơn. Anh mỉm cười đầy lạc quan. Nhưng trước mắt vẫn phải chờ cho qua mùa dịch này đã. Chắc sẽ nhanh thôi!

 

Theo LA THỊ ÁNH HƯỜNG  (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Đồng đội

Đồng đội

(GLO)- Cả nhà không yên tâm khi bố quyết định theo đoàn Cựu chiến binh về Quảng Trị thăm lại chiến trường xưa. Bố vừa trải qua một đợt điều trị dài vì thoái hóa khớp, đầu gối đau nhức, đi lại rất khó khăn.

Lan tỏa văn hóa đọc

Lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu

(GLO)- Cuộc thi “Giới thiệu sách trực tuyến” năm 2025 do Sở Văn hóa-Thể thao và Du lịch tỉnh Gia Lai tổ chức thu hút nhiều cá nhân là người đồng bào dân tộc thiểu số tham gia. Bằng tình yêu với sách, họ đã góp phần lan tỏa văn hóa đọc đến buôn làng vùng sâu.

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

Chạm vào thế giới trẻ thơ...

(GLO)- Từ ống kính nhiếp ảnh, nét cọ hội họa, câu chữ văn chương đến giai điệu âm nhạc, nhiều nghệ sĩ ở Gia Lai đang lặng lẽ gìn giữ, khơi gợi, ươm hạt giống tâm hồn cho thế giới tuổi thơ; đồng thời, gửi gắm thông điệp về sự kết nối, về trách nhiệm của người lớn trước “tuổi thơ đang mất dần”.

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

Giải Booker 2025: Danh sách đề cử đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm

(GLO)-Danh sách đề cử của Giải Booker 2025 danh giá mới được công bố, trong đó có 13 tác phẩm của các tác giả đến từ nhiều quốc gia khác nhau, cũng như sự cân bằng về tỷ lệ nam - nữ và sự đan xen giữa tên tuổi cũ và mới. Điều này cho thấy sự đa dạng nhất trong lịch sử 56 năm của giải thưởng này.

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

Triển vọng “Cây cọ nhí” Nguyễn Trịnh Gia Thy

(GLO)- 11 tuổi, Nguyễn Trịnh Gia Thy (học sinh lớp 5.9, Trường Tiểu học Nguyễn Văn Trỗi, phường Pleiku) được nhiều người ưu ái gọi là “cây cọ nhí”. Những bức tranh của Thy không chỉ khéo léo về đường nét, bố cục, màu sắc mà còn chứa đựng những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống.

Mở lối vào thế giới sắc màu

Mở lối vào thế giới sắc màu

(GLO)- Từ nét màu nước chấm phá, mực tàu loang trên giấy dó, đến những dòng thư pháp bay bổng hay gam màu rực rỡ của tranh sáp màu, acrylic - tất cả hòa quyện tại những lớp học vẽ. Mùa hè, những lớp học nhỏ ấy lặng lẽ góp phần vun đắp tâm hồn nghệ thuật cho nhiều bạn trẻ.

Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

Cặp đôi nghệ sĩ Nguyễn Cơ-Hồng Mai: Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

(GLO)- Cùng sinh năm rồng (1988) và lớn lên với tình yêu dành cho từng nhịp vũ đạo, Nguyễn Văn Cơ và Trần Thị Hồng Mai-hai nghệ sĩ trưởng thành từ Nhà hát Ca múa nhạc tổng hợp Đam San trở thành cặp đôi hiếm hoi của làng múa ở cao nguyên Pleiku, luôn song hành cả trên sân khấu và trong đời sống.

null