Bềnh bồng ươi bay

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tôi ghé thăm Kbang một ngày rực nắng. Nắng tháng 5 nhẹ nhàng thả ngày xanh trên mọi nẻo uốn lượn, xuyên qua bóng râm mát rượi của tán cây lá đỏ bên đường. Lòng rạo rực tự vấn: Những bồng bềnh, dịu vời, xa xăm bỗng chốc theo gió mà bay bay, mà rụng rơi kia có điều gì đó hấp dẫn, diệu kỳ đến thế?
Ươi bay, một hiện tượng tự nhiên mà tôi mê đắm khi được khám phá cánh rừng nguyên sinh ở xã Sơn Lang. Quả ươi rụng kèm theo chiếc lá đài giống như cái dù khi gặp gió bay ra xa nên gọi là ươi bay. Các loại cây trái khác ít nhất mỗi năm sẽ có một mùa, nhưng quả ươi bay 4 năm mới có một vụ. Song lớp trước, lớp sau thay phiên nhau nên năm nào cũng có trái là thế. Ươi bay, người đứng dưới chỉ việc đi nhặt.
Điện thoại bắt đầu mất sóng, tôi thấy mình tách hẳn với lo toan nơi phố thị. Trở về với bản ngã thiên nhiên cùng sự tĩnh lặng từ bên trong tâm hồn. Tôi nghỉ chân, ngồi dưới tán lá cây tận hưởng sự trong lành, khoáng đạt và bắt đầu hành trình “săn” ươi bay. Cả một rừng ươi rùng ràng buông mình loay xoay, lã chã, ẩn hiện lòa nhòa trong khói nắng. Có quả đùa bỡn múa may chẳng sợ hãi ngần ngại rụt rè mà chạm vào ngọn cỏ xanh mềm mượt, vào bông hoa, vào mặt đất. Có quả chao qua chao lại rồi ngó nghiêng khe khẽ cười trong nắng sớm. Có quả vương vít với cành tiếc nuối tháng ngày xanh trẻ nên chẳng chịu buông lìa. Quả nối quả, ngày nối ngày, mùa nối mùa cứ thế la đà đùa vui với gió, cứ thế tự tại sống đời thảo mộc.
Hạt ươi. Ảnh: K.N.B
Hạt ươi. Ảnh: K.N.B
Sáng mùa hè, nắng man mác hiền hòa đủ để tôi và anh Blới-một người bạn dẫn đường ở làng Hà Nừng, người đã sống trọn đời với rừng có thể chuyện trò thoải mái dưới những tán cây mát rượi. Chỉ thế thôi đã thấy xa xanh vô cùng, như thể tôi đang chạm tới những tít tắp rợn ngợp bao la kia. Theo hướng ánh nắng chiếu qua tay bạn, nhìn thấy cây nào mọc cao nhất trong rừng, lá màu nâu tím, tán đỏ thì ấy là cây ươi. Anh Blới còn đoán được hướng ươi bay.
Về miền ươi bay nghe anh Blới kể chuyện. Mỗi mùa ươi bay, nhiều cây già chẳng còn nữa, chỉ còn gốc cây trơ trọi, nhựa bám quanh thân đặc quánh sau khi nhận một vết chặt ngang sắc lẹm. Giờ đây, những vạt ươi lùi tít vào rừng sâu, cảnh ươi bay không còn phổ biến vào cuối mùa khô, đầu mùa mưa cao nguyên nữa. Nếu không bảo vệ rừng, trong tương lai, cây ươi sẽ ngày càng cạn kiệt. Nghĩ đến thế thôi, cả 2 chúng tôi đều lặng im rồi ngước nhìn lên màu rừng thấy đỏ như ráng pha… Nhìn sang một cây ươi non vừa lên quá đầu người, lá còn đang chia thùy mà nghĩ đến chuyện cả chục năm nữa cây mới cho quả. Lúc đó chắc gì tôi có cơ hội được chiêm ngưỡng những vạt rừng lấp lánh cánh ươi bay.
Chờ thôi, chờ tới lúc những cơn mưa đầu tiên rơi xuống, làm mềm đất đai, “tấm áo” bao quanh chùm quả mới bung ra, để những hạt ươi bay nhẹ đáp xuống mặt đất. Những hạt nâu nâu ấy gặp đất ẩm, gặp điều kiện thuận lợi sẽ nảy mầm, bung chồi và cả thập kỷ sau sẽ tiếp tục có thêm những mùa ươi bay. Tôi đưa tay tìm nhặt một quả ươi còn nguyên chiếc lá đài với hy vọng sẽ có nhiều cây ươi theo vòng tuần hoàn được tái sinh. Khi ấy, mùa ươi bay bềnh bồng, bềnh bồng…
NGUYỄN THỊ DIỄM

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.