Vườn rau của mẹ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Trước nhà tôi có khoảnh vườn nho nhỏ. Ấy vậy mà đủ màu sắc, đủ hương vị của mọi loại rau mẹ trồng. Cũng vì mấy luống rau ấy mà biết bao lần tôi hờn dỗi vẩn vơ với mẹ. Mẹ tôi lạ lắm, chẳng lúc nào rảnh tay, hết chăm hồ tiêu, cà phê lại về quanh quẩn ra vườn xới đất trồng rau. Mấy luống rau của mẹ nhờ trời mà cứ tưới nước, bắt sâu thôi là tốt um. Rau ăn không hết mẹ lại đem cho hàng xóm. Có khi mẹ lại đạp xe đi bán. Chỉ mỗi câu chuyện về vườn rau nho nhỏ mà làm tôi bận lòng mãi vì thương mẹ.
 Minh họa: KIM HƯƠNG
Minh họa: KIM HƯƠNG
Từ ngày còn bé đến tận bây giờ, lúc nào tôi cũng thấy mẹ lụi cụi như thế. Mẹ trồng rau như người ta trồng cây cảnh. Luống nào luống nấy thẳng tắp. Khu vườn được sắp đặt gọn gàng với từng mảnh rau be bé đủ loại, từ rau cải, xà lách, bắp sú, su hào rồi lại cả đám rau thơm, hành ngò, tía tô. Mấy cây rau được chăm sóc tỉ mẩn cứ thế tươi tốt, mập tròn ú ụ. Cả vườn rau đan xen màu sắc đến cả đường nét, đẹp như một bức tranh quê yên bình. Lâu lâu ngồi làm việc tôi hay nhớ về dáng vẻ mẹ lúi húi bắt sâu, tưới nước; tôi nhớ khuôn mặt mẹ mỗi lần tôi về lại hớn hở khoe ngày nay bắt được mấy con sâu trong đám bắp sú, nào là bắp sú trời lạnh thế này khó cuộn đẹp, nào là mua giống xà lách giòn mà về trồng ra xà lách xoăn… Cứ như một chuyên gia nông nghiệp say mê với khu vườn cổ tích của mình. Tôi nhớ da diết đôi bàn tay thoăn thoắt đầy chấm đồi mồi thô ráp, nhớ sự gọn gàng của mẹ trong từng nắm rau gói vào lá chuối rồi cột lại thật cẩn thận, dặn dò loại nào ăn trước, loại nào ăn sau, đem về bảo quản trong tủ lạnh như thế nào. Mỗi lần nghe mẹ dặn dò, tôi lại thấy mình nhỏ bé đến lạ.
Cả tháng nay đi làm, tôi không ghé về nhà mẹ. Mấy hôm rồi mẹ ốm. Thời tiết trái nắng, trái gió đã hằn lên sự tảo tần của mẹ. Những ngày đầu, đám rau bị ngó lơ, chẳng mấy ai bận lòng. Lá cứ rũ rũ buồn. Rồi chúng như được dịp mà hờn dỗi chẳng buồn vươn lên, cũng chẳng còn xanh mơn mởn như những ngày mẹ thường chăm bẵm. Mẹ than khe khẽ vì nằm mãi như bị trói chân. Tôi giục: “Mẹ dậy ăn cháo, uống thuốc rồi còn đạp xe đi bán rau kìa”. Mẹ cười, nụ cười rạng ngời sức sống: “Tổ cha mi!”. Tôi tiếp lời: “Mẹ nói chăm rau là đam mê mà, đam mê thì đừng từ bỏ chứ!”. Vừa nghe nhắc đến đám rau, mẹ như có thêm nguồn động lực: “Chiều nay phải ra tưới mấy luống rau đã chớ để lâu, tội hắn!”. Tự nhiên lúc ấy tôi hết giận sự tham công tiếc việc của mẹ, tự dưng chỉ muốn thấy dáng mẹ mỗi chiều trên chiếc xe đạp cũ kỹ với mấy nắm rau. Tôi thấy nụ cười của mẹ lúc ấy rạng rỡ lắm!
Những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn buông xuống lãng đãng trên mảnh vườn. Tôi xách ô roa ra tưới mấy luống rau rồi lại đắm vào suy nghĩ quẩn quanh về thế sự. “Làm việc gì cũng được, miễn là có đam mê và thấy hạnh phúc về công việc của mình”. Những giọt nước cứ thế thấm dần vào lòng đất, thấm vào từng manh lá tươi xanh đang vươn dậy. Vườn rau của mẹ cứ thế cùng tôi lớn khôn theo tháng ngày...
 TRÚC PHÙNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.