Văn Công Hùng: Đi hoài không hết một cơn mơ...

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tập thơ “Trong cơn mơ có thực” là đầu sách thứ 13 trong sự nghiệp sáng tác của nhà thơ Văn Công Hùng. Tập sách dày dặn gồm gần 70 bài thơ, được Nhà Xuất bản Hội Nhà văn cấp phép, phát hành vào đầu năm 2020.
“Trong cơn mơ có thực” tập hợp những sáng tác của Văn Công Hùng từ lúc ông chuẩn bị nghỉ hưu đến nay, sau khi ông đã tạm khép lại những bộn bề của những tháng ngày công sở. Có lẽ vì thế nên thơ ông cũng tung tẩy, phóng khoáng, “thoát xác” khỏi những gò bó ràng buộc khuôn thước.
Văn Công Hùng có gần 40 năm vui buồn, nhọc nhằn, sướng khổ với Tây Nguyên. Bởi thế, miền đất ấy như định vị sẵn trong tâm trí, tình cảm của ông, để rồi nó cứ ghim chặt ở một khoảng nào đó trong ngồn ngộn, trập trùng câu chữ.
Tây Nguyên trong thơ Văn Công Hùng không chỉ là tên gọi của địa danh cụ thể nào đó, mà nó gắn chặt với đất, với người, với những cánh rừng, con suối, thác nước, dốc đèo… Rồi mịt mùng, thăm thẳm, bày ma trận trong câu, trong chữ: “Thôi thì tháng giêng cứ cơn cớ vu vơ mà gieo vào thương nhớ/người ở tận đâu rồi sao vẫn tiếc chỗ ngồi quen/vỉa hè rét ly cà phê bốc khói/mầm vênh vao ngoằng ngoẵng phía thông già” (Thôi thì tháng giêng).
Văn Công Hùng gửi gắm rất nhiều suy nghĩ về thơ, về sứ mạng của nhà thơ và thơ ca qua chính những sáng tác của mình. Ở vào độ sâu sắc của trải nghiệm đời người, hơn nữa, lại nhạy cảm và có trách nhiệm với thời cuộc, ông luôn bộc bạch những ưu tư về cuộc sống: “những ngày này lò đốt lên rừng rực/củi khô củi tươi cháy tuốt thành than/…/bạn bè tôi ơi mỗi người mỗi phận/cuối đời gặp nhau giản dị là cười” (Những ngày này…).
Tập thơ “Trong cơn mơ có thực”. Ảnh: Đào An Duyên
Tập thơ “Trong cơn mơ có thực”. Ảnh: Đào An Duyên
Không chỉ ưu tư nỗi niềm thế sự, đọc thơ, ta còn bắt gặp một Văn Công Hùng nhân văn trong từng nếp nghĩ. Thơ ông chan chứa tình yêu thương. Thương một “Người lính già khóc trên ti vi” vì “năm anh em giờ nhõn một mình”. Thương những phận người như lá tre dập dềnh trên biển nước: “miền Trung lại một lần tan hoang/những phận người lá tre trong gió/… /miền Trung lụt thành thương hiệu/hỏi nhau nhà mày nước rút chưa?” (Miền Trung cả đời thương khó mãi sao?).
Một điều người đọc có thể nhận thấy trong tập thơ này, Văn Công Hùng nhiều lần nhắc đến tuổi tác. Chúng ta cũng có thể đọc được sự tiếc nuối trong ông, đó là nỗi nuối tiếc tuổi xuân trai trẻ đã trôi qua. Từ xa xôi ẩn dụ bày tỏ: “anh rất lấy làm tiếc/khi chiều qua mất rồi/tiếc những tia nắng muộn/rụng đầy trên mặt sông”, đến minh triết hiển ngôn hốt hoảng tiếc: “anh rất lấy làm tiếc/tuổi vừa trôi qua đầu/mắt môi còn ngọt thế/làm sao mà bể dâu/anh rất lấy làm tiếc/mùa thu trôi vèo vèo/bàn tay đương lơ đãng/túm vào một vết xanh” (Tiếc).
Vậy nhưng, tình yêu trong thơ Văn Công Hùng lại không hề có tuổi. Nhân vật trữ tình “em” như một mạch ngầm chảy tràn trong thơ ông, bí ẩn, trẻ trung, trong trẻo mà bừng thức: “em lướt qua khu vườn ngợp tưởng tượng của anh/quầng sáng mong manh cháy bùng mùa thu cũ/…/chợt rùng mình buốt một nỗi không tên” (Nghĩ về một nơi rất xa). Và: “em từ miền không tưởng/đậu xuống ngày hồng hoang/chiều run như động đất/núm lên khe đồi nghiêng” (Trong cơn mơ có thực).
Với Văn Công Hùng, từ hành trình cuộc sống, ông đã đến với thi ca như một mối duyên nợ tự nhiên và mang nặng những đam mê cháy bỏng. Dẫu thơ ông thực sự không hoàn toàn có sự cách tân bứt phá về mặt hình thức, đôi khi ông còn lặp lại mình ở nội dung.
Thế nhưng, yêu thơ và dấn thân với đam mê đã là một điều đặc biệt đáng trân trọng ở Văn Công Hùng. Với thơ ca, ông như đi trong một cơn mơ bảng lảng của xúc cảm. Đúng như ông đã bộc bạch: “có những chân trời rất xa/đời người đi hoài không hết/thương người miên du mải miết/sông trôi như lễ hiến mình” (Sương em). Và tôi dựa vào ý thơ đó mà “lẩy” ra rằng, ông đi hoài không hết một cơn mơ.
Nhà thơ Văn Công Hùng quan niệm: “Viết không bao giờ là trò chơi, mà là cuộc vật lộn khổ sở, là nghiệp đeo đẳng suốt đời. Chữ không làm cho người no, nhưng cho ta cảm giác bình an, và như thế là hạnh phúc. Nhiều hay ít là do tài năng từng người, nhưng được một câu thơ, một bài báo có ích là mong mỏi của tôi, người viết”.
Với cả một quá trình tích lũy dày dặn, chưng cất và khẳng định mình, có thể thấy rằng, những tác phẩm của ông có những giá trị thẩm mỹ nhất định, khẳng định một phong cách thơ với ngôn ngữ và giọng điệu riêng. Con đường thơ của ông là một cuộc hành trình bền bỉ, vượt lên trên hoàn cảnh để tự viết nên tên tuổi của chính mình. Hành trình đó còn là sự tìm tòi, khám phá vẻ đẹp của con người, thiên nhiên và cuộc sống; những trăn trở, suy tư, hoài niệm, những triết lý, chiêm nghiệm trước cuộc đời… Tất cả hòa quyện để tạo nên một hồn thơ, một thế giới thơ phong phú và đa dạng.
ĐÀO AN DUYÊN

Có thể bạn quan tâm

“Tổ quốc bên bờ sóng”

“Tổ quốc bên bờ sóng”

(GLO)- Đó là chủ đề cuộc thi và triển lãm ảnh nghệ thuật cấp quốc gia do Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương chủ trì, phối hợp với các cơ quan, đơn vị liên quan tổ chức nhằm thực hiện kế hoạch tuyên truyền về biển, đảo năm 2025.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời

Nhạc sĩ Thụy Kha qua đời lúc 10h45 sáng 13/3 tại Hà Nội. Năm cuối đời, ông chống chọi với bệnh ung thư. Vài tháng gần đây, nhiều đồng nghiệp chia sẻ hình ảnh thăm nhạc sĩ Thụy Kha trong bệnh viện. 

Tiết mục múa của đơn vị Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng trình diễn tại Liên hoan nghệ thuật quần chúng huyện Ia Grai năm 2025.

Liên hoan nghệ thuật quần chúng lực lượng vũ trang huyện Ia Grai: Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng giành giải nhất toàn đoàn

(GLO)- Trong 2 đêm (11 và 12-3), huyện Ia Grai tổ chức Liên hoan nghệ thuật quần chúng lực lượng vũ trang năm 2025. Liên hoan quy tụ 13 đơn vị tham gia. Mỗi đơn vị đăng ký trình diễn từ 3 đến 5 tiết mục ca, múa và diễn tấu các loại nhạc cụ.

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

(GLO)- "Nắng chưa qua" của Bút Biển là một bài thơ đầy hoài niệm. Bằng những câu thơ nhẹ nhàng mà day dứt, tác giả khắc họa nỗi buồn của sự xa cách, khi ký ức vẫn còn đó nhưng hiện tại chỉ còn lại gió lùa, hoa rụng và căn phòng trống,... dường như có ai đang ngóng về một vệt nắng chưa qua.

Bản hòa ca cùng triền ký ức

Bản hòa ca cùng triền ký ức

(GLO)- Dù đã có hơn 30 năm sống ở Pleiku nhưng khi đọc tập “Vân môi say phố” của Ngô Thanh Vân (NXB Hội Nhà văn, 2024), tôi lại có cảm tưởng được khám phá một miền đất tưởng chừng quá đỗi quen thuộc.

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

(GLO)- Tối 10-3, tại làng C (xã Gào), Đội Thông tin lưu động-Trung tâm Văn hóa-Thông tin và Thể thao TP. Pleiku tổ chức chương trình giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng tỉnh (17/3/1975-17/3/2025), chào mừng Đại hội Đảng các cấp, tiến tới Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XIV.

Hội viên Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh tại chương trình chào mừng Ngày Âm nhạc Việt Nam năm 2024. Ảnh: H.N

Nhạc sĩ Gia Lai kiếm tìm tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn

(GLO)- Bám sát hơi thở cuộc sống và đưa bản sắc dân tộc vào tác phẩm, các nhạc sĩ Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh Gia Lai đã thực sự cố gắng trong hoạt động sáng tác nhằm ghi dấu ấn. Song, làm gì để tác phẩm lan tỏa rộng rãi, ghi đậm trong tâm trí người nghe đang là trăn trở của những người tâm huyết.

Thơ Sơn Trần: Nhớ Pleiku

Thơ Sơn Trần: Nhớ Pleiku

(GLO)- "Nhớ Pleiku" là một tác phẩm đầy cảm xúc của tác giả Sơn Trần. Từng câu thơ vẽ nên bức tranh phố núi đẹp mơ mộng với cảnh sắc yên bình, quyện hòa cùng ký ức, tình yêu và nỗi nhớ...

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

(GLO)- Bài thơ "Lâu không về nhà" của tác giả Vân Phi thấm đượm nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ-nơi cánh đồng, dòng sông và mẹ già vẫn chờ đợi theo tháng năm lở bồi. Từng câu thơ như những thước phim chậm rãi, gợi lại ký ức tuổi thơ ấm áp bên ánh đèn dầu, bên những thân gần mẹ cha.