Trời đã sang đông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Sáng sớm, nhoài ra khỏi vùng ấm áp, tôi đã cảm nhận được cái se se lành lạnh thấm qua người. Khoảng này, thời tiết vẫn còn đỏng đảnh, chưa nhường bước cho những cơn gió cồn cào thốc thiết đến hanh hao cả đất trời. Nhưng những bước đi dè dặt giao mùa đã được điểm tô bằng sắc vàng tươi thắm của đám dã quỳ ngoại ô. Người ta gán cho dã quỳ cái tên hoa báo đông cũng thật tinh tế. Để mỗi lần đến độ, cứ nhìn hoa là biết “dường như mùa đông đã về”.
Những đau thương, mất mát, lo lắng, lao đao, hồi hộp… trong một năm dịch bệnh dường như đã khiến cho con người rơi vào sự căng thẳng mệt mỏi đến vô chừng. Có lẽ việc giữ gìn sức khỏe đã khiến cho tất cả co cụm lại, kể cả những phút giây tĩnh tại của lòng cũng chỉ xoay quanh hai chữ an yên. Cũng đúng thôi, phải bình an và yên lành đã thì cuộc sống mới có thể trở lại bình thường như trước được. Cũng có thể chẳng bao giờ có được lại sự bình thường như những năm tháng đã qua. Con người cần phải chủ động bảo vệ chính mình và thích nghi với cuộc sống mới sau đại dịch. Ngày mai là một điều không ai biết trước, nhưng rõ ràng là chúng ta phải cố gắng để có được những ngày thật bình yên.
Phố núi bây giờ không còn nhộn nhịp như trước nữa. Người ta chỉ ra đường khi có việc gì cần thiết phải đi. Hàng quán cũng buôn bán cầm chừng, thực khách cũng dè dặt khi đặt chân vào quán xá. Lòng người lo lắng sau mỗi tin nơi này nơi kia có người mắc Covid-19. Những tiếng thở dài không giấu giếm. Nỗi lo âu bất an thường trực trong lòng người. Chỉ có trẻ con là còn những tiếng cười giòn tan vô tư trong trẻo. Chỉ tội suốt ngày phải chăm chú vào màn hình vi tính, điện thoại thông minh nên gương mặt chúng cũng mất vẻ tinh anh nhanh nhẹn vốn từng. Lâu lâu bọn trẻ nhà mình lại hỏi “Mẹ ơi, khi nào con mới được đến trường?”.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Trên sân trường, những đám lá khô vương vãi như đợi gió đến là lại tung mình lên xào xạc. Ngoài đường, lá cũng cuốn mình theo vòng lăn của ngàn vạn bánh xe. Những cơn gió cầm chừng cũng nhấn nhá nhắc nhở về sự dịch chuyển tinh tế của đất trời. Nghĩa là phải cảm nhận bằng quan sát của mình mới nhận ra được từng đổi thay nhỏ bé của thiên nhiên. Bởi lúc này đây, tiết trời còn à ơi chưa chuyển lạnh. Chỉ những đêm khuya vắng mới hiểu cần được sưởi ấm bởi những áo, những khăn hoặc những vòng tay ấm nóng, dịu dàng.
Nhưng mùa vẫn cứ điềm nhiên bước đến như không quan tâm đến những xáo trộn của cuộc sống. Những cửa hàng thời trang đã rục rịch trưng bày một số mẫu áo ấm với màu sắc rực rỡ gợi nhiều ấm áp. Trên những cung đường ngoại ô, cỏ đuôi chồn và dã quỳ hồn nhiên trong nắng gió, như nhắn nhủ rằng trời đã sang đông. Pleiku thật ra làm gì có mùa đông. Là mùa khô đấy chứ. Nhưng mình cứ thích gọi vậy cho giống mùa đông xứ Bắc. Với nhiều người, đây lại là khoảnh khắc đẹp nhất trong năm của thiên nhiên trời đất miền cao nguyên đất đỏ. Nhắc đến đất đỏ là để đừng ai ngạc nhiên khi lần đầu đặt chân đến nơi này, khi đã đi một vòng thành phố, thư thả ngoại thành, trở về nơi trú chân bỗng thấy quần áo vương vương bụi mịn. Thật ra đất đỏ là đặc ân đấy, để cho cây cối xanh màu và cho quả ngọt mát lành.
Lời bài hát “Chờ đông” thỉnh thoảng lại ghé qua trí nhớ của mình. Tuy chẳng được trời phú cho giọng hát làm mê đắm lòng người nhưng lại hay lẩm nhẩm những câu ca vu vơ. Hôm qua, lại vừa nhận được dòng tin “Em ơi có phải trời đã sang đông?”, mình đồ rằng, chắc người nhắn nhìn thấy vài hình ảnh hoa báo đông được cắm trong bình hoặc thấy những khung hình hòa với thiên nhiên rực rỡ của một vài người bạn vừa đăng trên trang Facebook cá nhân. Mình cười nhẹ và nhắn lại “Dạ, phải rồi. Pleiku đã bắt đầu đông” mà thấy lòng len lỏi niềm vui sống.
NGÔ THANH VÂN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.