Trăng rằm cuối năm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Ánh trăng rằm vằng vặc. Thứ ánh sáng đặc biệt không thể lẫn vào đâu giữa bộn bề của những ngày cuối năm.
Ngày nay, cuộc sống hiện đại gắn liền với ánh sáng của những chiếc bóng điện muôn hình thù, đủ màu sắc. Ánh trăng dần xa lạ với chốn thị thành và cũng xa lạ hơn với trẻ con bây giờ. Một năm có mười hai mùa trăng tròn, mùa trăng nào cũng có một vẻ đẹp riêng, nhưng với tôi mà nói mùa trăng cuối năm luôn mang đến thứ cảm xúc diệu kỳ đến lạ.
 Minh họa: Kim Hương
Minh họa: Kim Hương
Nhớ thời chưa có điện, mỗi tối, anh em chúng tôi tranh thủ làm bài tập thật nhanh để tiết kiệm dầu đèn và quan trọng hơn là có thời gian ngắm trăng. Sau khi anh em chúng tôi chạy đua với cái ngọn đèn dầu leo lét, mẹ hoàn thành mẻ cơm rượu đổ vào chum, cả nhà trải chiếu ra sân cùng ngắm trăng rồi nghe cha kể chuyện. Cha tôi có giọng kể ấm áp đến lạ kỳ. Tôi vẫn nhớ mãi mùa trăng cuối năm trước khi có điện. Cha kể chuyện “Con ma Tây Bắc” với những thủ đoạn mị dân tinh vi của địch, nhưng cuối cùng bộ đội ta vẫn vạch trần. Chốc chốc đến đoạn gay cấn, cha dừng lại nhấp ngụm chè xanh khiến anh em tôi cứ há hốc ngóng đợi rồi giục giã “nhanh lên cha, rồi sao nữa ạ?”. Cha cứ thủng thẳng cười, tay vốc mấy hạt bắp rang mẹ tôi làm sẵn, anh em chúng tôi được phen khấp khởi mong chờ để nghe tiếp câu chuyện. Đêm, những cơn gió rít mạnh hơn cuốn theo tiếng xào xạc của lá, tiếng rầm rập của mái tôn ngay chái bếp càng làm không khí thêm phần liêu trai. Ánh trăng dường như cũng được đà tỏa sáng rành rọt hơn nhưng chẳng đủ xoa dịu nỗi lo lắng đan xen chút sợ hãi của anh em chúng tôi lúc ấy. Những lời kể của cha cứ miên man trong tiếng gió, tan lẫn vào cả ánh trăng vàng. Rồi cha lại kể chuyện Bác Hồ ở hang Pác Bó, về chiến tích và cuộc đời của bác Giáp, rồi lại đọc thơ Tố Hữu… Đám trẻ con quanh xóm cũng sà vào chiếu ăn bắp rang và hóng chuyện theo. Chúng tôi cứ mải miết đắm chìm trong những câu chuyện được ánh trăng phủ màu vàng sương. Những cơn gió cứ thế thoảng qua từng hồi mát lạnh cuốn theo hương vị dịu ngọt cỏ cây nơi núi rừng trập trùng. Trăng ngày ấy trong mắt của đứa trẻ như tôi là hình ảnh gia đình in lên cái bóng mờ mờ. Có lúc, tôi lại tưởng tượng rằng trăng đuổi theo mình nên mỗi lần đi đâu buổi tối lại ngước mắt lên nhìn trăng rồi cố sức cắm đầu để chạy... nhanh hơn trăng. Ánh trăng lúc ấy hiền hòa, dịu ngọt, lấp lánh chứa đựng cả tuổi thơ…
Dẫu bận đến mấy, tôi vẫn thường dành thời gian ngắm trăng. Mùa cuối năm, giữa những bộn bề lo toan, thứ ánh sáng mềm dịu vuốt ve như bàn tay mẹ, mơn trớn cảm xúc cứ bay bổng như những hoài vọng khát khao cho một năm mới với nhiều điều tốt đẹp. Khoảnh khắc ấy khiến tâm hồn ta như lắng đọng.
TRÚC PHÙNG

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.