Tôi học vẽ

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Ở tuổi ngoài 40, tôi sắm sửa họa cụ để học vẽ. Người đồng cảm thì động viên khi thấy tôi up một vài bức tranh lên mạng xã hội. Và hẳn là sẽ có người chép miệng mà rằng già rồi còn bày đặt vẽ vời.

Còn với tôi, sự học chẳng bao giờ là muộn, không phân biệt tuổi tác. Câu nói bất hủ của Lênin “Học, học nữa, học mãi” hay câu “Học là một vấn đề không bao giờ cạn. Còn sống ngày nào thì chúng ta còn phải học thêm ngày ấy” của Beaugrand đủ để minh chứng cho sự học suốt đời của con người.

Thỉnh thoảng, tôi lại thấy thông tin đâu đó ở Việt Nam và trên thế giới có trường hợp cụ ông, cụ bà vừa hoàn thành một chương trình đào tạo mà thời trẻ đã bỏ lỡ. Lúc ấy, lòng tôi trào dâng cảm xúc mến phục.

Điều này cũng đã thôi thúc tôi hãy làm những điều mình muốn mà không cần phải để ý nhiều đến lời nói hay thái độ của người xung quanh. Miễn sao những mong muốn ấy không trái với lẽ phải, không vi phạm đạo đức hoặc ảnh hưởng trực tiếp hay gián tiếp đến bất kỳ ai.

Ảnh minh họa: Đ.V.T

Ảnh minh họa: Đ.V.T

Lại nói đến chuyện học vẽ của tôi. Từ bé, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể vẽ được. Điểm môn Mỹ thuật của tôi lúc nào cũng lẹt đẹt ở mức trung bình. Cho nên, mỗi lần được cô giáo chấm điểm khá, tôi đều hớn hở chạy về khoe với mẹ.

Gần đây, với mong muốn một ngày nào đó có thể tự minh họa cho quyển sách của mình, tôi quyết định làm quen với cây cọ. Tôi học từ cách cầm cọ, cầm bút, hòa màu, đi nét, đến bố cục, hình khối... phần nào cũng đưa tôi đi từ ngạc nhiên đến thích thú.

Khi bức tranh đầu tiên hoàn thiện, chẳng thể miêu tả cảm xúc của tôi lúc ấy. Vừa vui vẻ, hạnh phúc vừa cảm thấy mình đã vượt qua chính mình, kiểu như các vận động viên leo núi vừa chinh phục đỉnh núi cao vậy.

Tôi cầm tranh về khoe với con. Các con trầm trồ khen khiến tôi hân hoan vô cùng. Tôi nói với con, tuổi của mẹ còn có thể học vẽ thì con có thể học được bất cứ môn nghệ thuật nào, miễn là con thấy thích. Tôi thầm cảm ơn lớp học vẽ dành cho người lớn của họa sĩ trẻ đã giúp cho tôi cùng các bạn học đủ lứa tuổi có thêm cơ hội để khám phá chính mình.

Kho tàng tri thức là vô tận. Mỗi người sẽ có một cách để biến tri thức của nhân loại thành nền tảng kiến thức của riêng mình. Vì vậy, việc học hỏi cũng không bao giờ là đủ. Chúng ta nên chọn cho mình những hướng đi, những môn học phù hợp với khả năng để có thể phát huy được sở trường, năng khiếu.

Tuy nhiên, việc mở rộng biên độ để khám phá chính bản thân mình cũng là một điều nên khuyến khích. Vì nếu không thử, không hành động thì mãi mãi chúng ta không thể biết khả năng của mình đến đâu. Giới hạn để chúng ta biết đủ, biết bằng lòng với những gì mình có. Nhưng nếu mở lòng, chúng ta sẽ được trải nghiệm cảm giác chinh phục và chiến thắng chính mình. Điều này cũng đồng nghĩa với câu hãy ước mơ và hành động để ước mơ có thể thành sự thật.

Tôi đã vẽ được. Và bạn, chắc chắn bạn sẽ làm được những điều còn ấp ủ trong lòng.

Có thể bạn quan tâm

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Ký ức rạ rơm

Ký ức rạ rơm

Tôi đã sống trọn một ngày ở ngôi làng xa lạ ấy. Đó là quãng thời gian tuy ngắn ngủi nhưng hết sức vui vẻ với một người đã mệt nhoài, rã rượi với công việc, đã ho khan với khói bụi thành phố.

“Gió mùa đông bắc se lòng”

“Gió mùa đông bắc se lòng”

(GLO)- Những ngày này, trời trở lạnh. Những cơn gió đượm sắc đông thấm sâu vào từng góc phố, hàng cây, ngôi nhà... Người ta thường nói rằng, khi đông về, trong lòng mỗi người dường như thường dâng lên một nỗi buồn man mác.

Áo bà ba

Áo bà ba

(GLO)- Đang mua hàng thì bỗng nhiên tôi cảm thấy có người phía sau nhìn mình. Tôi quay đầu lại và bất giác mỉm cười chào chị.

Gửi lại trên đồi

Gửi lại trên đồi

(GLO)- Đôi khi, một chuyến đi xa chỉ chừng mấy mươi cây số cũng đủ khiến chúng ta bước ra khỏi cái vòng quẩn quanh thường nhật, thu lấy một ít năng lượng mới trước khi mình bị “mòn” đi bởi những trật tự cũ càng.

Chênh chao mùa về

Chênh chao mùa về

(GLO)- Những ngày này, mưa dường như đã ngừng rơi. Khoảng mênh mông bao la chờn vờn mây trắng bỗng trở thành phông nền cho bức tranh thiên nhiên vời vợi nắng. Gió cũng đã thao thiết trở mùa.

Chiếc áo ấm cũ

Chiếc áo ấm cũ

Mấy ngày nay trời trở lạnh. Mẹ lúi húi dọn tủ đồ, rồi lấy ra chiếc áo len đã cũ, phần ống tay đen nhẻm, lại còn bị bung chỉ một đoạn. Thay vì bỏ đi, mẹ vuốt ve rồi lấy kim chỉ ra khâu khâu vá vá.

Về trong tiếng gió

Về trong tiếng gió

(GLO)- Nhiều khi, tôi thấy gió thổi trống không phía sau lưng mình. Thời gian vừa thoáng như chồi biếc đã thấy lá vàng, chẳng để lại gì nhiều nhưng đủ gợi những vời vợi nhớ thương trong cuộc đời.

Vệt phố

Vệt phố

(GLO)- Nương náu phố núi hơn 40 năm ròng nhưng hình như tôi chưa kịp hiểu hết những ngõ ngách thẳm sâu trong lòng phố.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoài niệm thư tay

(GLO)- Khi ngồi bên hiên nhà cùng cơn mưa cuối mùa, tôi lại nhớ về những người bạn thân từ thuở nhỏ. Đã mấy lần cầm điện thoại, định gọi hoặc nhắn tin trong nhóm, nhưng rồi lại thôi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bữa cơm ngoài đồng

(GLO)- Tôi sinh ra từ làng, lớn lên cùng cánh đồng mỗi năm 2 vụ chính. Thuở ấu thơ, tôi và cánh đồng cùng đi qua những mùa mưa nắng, cùng đằm vị mồ hôi chát mặn của cha mẹ và niềm vui lan tỏa của những bữa cơm ngoài đồng.

“Có nỗi nhớ không mang tên”

“Có nỗi nhớ không mang tên”

(GLO)- Chiếc xe khách lướt êm trên quốc lộ 14 uốn lượn theo những hàng thông. Mặt trời đã ở phía sau lưng, hoàng hôn lộng lẫy dát vàng lên những tàng cây cao vút. Khi bước chân tôi chạm vào vùng đất đỏ bazan thì sương mù cũng vừa bảng lảng.