Tình thân

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Không nhìn thấy được, không sờ chạm được nhưng sợi dây tình thân từ trong huyết quản gắn kết những người trong gia đình, họ tộc lại với nhau và như chim có tổ, con người dù đi đâu cũng nhớ về nguồn cội. Tình thân là một phần trong những gắn kết quan trọng của mỗi người với quê hương, đất nước.
Những mối thâm tình đầu tiên mà một người có được là với mẹ cha, với anh chị em ruột thịt. Cùng với gia đình nhỏ này là một gia đình lớn với ông bà nội ngoại, cô dì chú bác, anh chị em họ; rộng hơn nữa là những người có quan hệ họ hàng thân thuộc gần xa. Những mối tình thân ấy gắn kết mỗi người chúng ta trong một mối ràng buộc với đầy yêu thương và trách nhiệm. Và chính trong những gắn bó ấy mà chúng ta có thể sống vui tươi, hạnh phúc, tin yêu. Những ân tình mà ông bà, cha mẹ dành cho con cháu thật không có biển sâu, núi cao nào sánh được. Trong một gia đình truyền thống của người Việt Nam, “tam đại” hay “tứ đại đồng đường” là một hạnh phúc lớn lao. Ở đó, những người già được con cháu chăm sóc, con cháu nhỏ được ông bà giúp ẵm bồng, dạy dỗ, tạo nên một nếp nhà ấm êm đáng quý.
Một gia đình đầm ấm với người mẹ luôn ân cần chăm sóc, lo toan từ miếng ăn, giấc ngủ cho đàn con; một người cha mạnh mẽ, vững chãi với những đứa con thương yêu, nhường nhịn lẫn nhau luôn là hình ảnh mơ ước. Những bữa cơm cả nhà ngồi quây quần bên nhau luôn là một điều gợi thương nhớ cho những ai xa nhà, dù chỉ là những món ăn đạm bạc của quê nghèo. Trong ký ức của những đứa con khi trưởng thành, có lẽ đậm nét nhất là hình ảnh người cha, người mẹ luôn bên con trong lúc khó khăn nhất như ốm đau hay buồn khổ. Yêu thương ấy sẽ theo những đứa con đến lớn khôn và sẽ là một niềm đau đáu khôn nguôi khi những ngày tháng êm đềm đã đi vào dĩ vãng.
Minh họa: Thủy Ngọc
Minh họa: Thủy Ngọc
Với những người vì hoàn cảnh phải xa rời tình thân thì nỗi đau đáu cả đời là tìm lại được người thân bị thất lạc. Cái sợi dây tình thân ấy thiêng liêng đến mức dù đã có tất cả: một gia đình mới yêu thương, một cuộc sống đầy đủ về mọi mặt thì cái lỗ hổng vì thiếu vắng tình thân vẫn không gì có thể lấp đầy. Nhiều chương trình thiện nguyện được lập ra để giúp những người này. Đôi mắt buồn của họ, câu chuyện đầy nước mắt của họ khi phải xa rời người thân thật là ám ảnh. Rồi ánh mắt họ sáng lên, nụ cười trở lại trong hạnh phúc vỡ òa khi gặp lại người thân khiến những người theo dõi cũng rưng rưng xúc động.
Thời gian đã làm mái tóc mẹ cha bạc màu và những đứa con lớn dần lên. Rồi như chú chim non đủ lông cánh, các con rời xa cha mẹ để xây cho mình những tổ ấm mới. Ngôi nhà xưa vẫn luôn là nơi đi về, là nơi con cháu tụ họp bên ông bà, cha mẹ. Nhưng rồi cha mẹ mỗi ngày một già yếu và đành rời xa con cháu để đi vào thế giới vĩnh hằng. Thiếu người cha, người mẹ làm cây cao bóng cả chở che, những gắn kết trong gia đình lớn có còn bền chặt hay không phụ thuộc rất nhiều vào từng thành viên của nó. Trong thực tế, nhiều gia đình có những gắn kết vô cùng khăng khít, hỗ trợ, quan tâm lẫn nhau tạo nên một bức tranh gia đình lớn rất đáng ngưỡng mộ. Để có được điều này, ngoài tình cảm tự nhiên của những người cùng máu mủ dành cho nhau còn là sự nhường nhịn, hy sinh, mỗi người bớt cái tôi một chút để giữ được sự hòa thuận, ấm êm. Hạnh phúc của những gia đình này thật không tiền bạc nào mua được, và hẳn cha mẹ của họ đã được ngậm cười nơi chín suối.
Cũng có nhiều trường hợp, người con khi có gia đình riêng vì những mối quan tâm mới, những lo toan riêng và những tác động khác trong cuộc sống đã không còn sự gần gũi, gắn kết với gia đình. Tình thân nếu không được giữ gìn, vun đắp thì cũng sẽ trở nên nhạt nhòa. Thực tế có nhiều người vì quyền lợi cá nhân mà có hành xử không đúng với người thân, dẫn đến những sự việc đáng tiếc. Có những đứa con không trọng ân nghĩa sinh thành dưỡng dục mà làm điều trái đạo lý khiến cha mẹ buồn lòng. Có những tình thân phai mờ đến mức anh chị em hầu như không còn mối quan tâm dành cho nhau, thậm chí còn ghét bỏ nhau. Những câu chuyện như vậy chúng ta vẫn đôi lúc được nghe. Điều đó thật đáng buồn!
Cũng như mọi mối quan hệ khác, tình thân cần được vun đắp, xây dựng để có thể bền vững và ấm áp. Vun đắp cho tình thân là góp phần gìn giữ truyền thống văn hóa lâu đời của dân tộc cũng như giúp cho một xã hội tốt đẹp hơn.
NGUYỄN THỊ THÚY ÁI

Có thể bạn quan tâm

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

(GLO)- Hình ảnh đầy luyến nhớ ấy đã lưu dấu vĩnh viễn trong ký ức một thi sĩ từng có phần đời sống và viết ở Pleiku-nhà thơ Lê Nhược Thủy. Để rồi, những gì đẹp đẽ nhất về phố núi, về Gia Lai được ông gom lại tròn đầy trong tập thơ “Mắt núi” vừa xuất bản.

Về một giấc mơ

Thơ Đào An Duyên: Về một giấc mơ

(GLO)- Bài thơ Về một giấc mơ của Đào An Duyên là hành trình khám phá chiều sâu của thời gian và ký ức qua âm thanh. Mỗi tiếng gõ cất lên như xuyên qua lớp rêu phong thời gian, mở ra cả một chân trời những giá trị xưa cũ, khiến con người lắng lại giữa dòng chảy hiện đại mà suy tư về nguồn cội.

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.