Thơm nồi nước xông

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Mưa. Mẹ ngó ra ngoài trời xám xịt bảo: “Áp thấp đấy, chắc phải mưa đến dăm hôm”. Chị gái đi ship hàng về, vừa cởi áo mưa ra treo vừa hắt xì liền mấy cái. Mẹ liền nhắc lau cho khô người kẻo cảm lạnh, mưa gió thế này mà cứ đi thế ốm thì khổ. Chị nói: “Mưa thế này người ta lười đi mua hàng nên mình mới phải ship, có ship thì mới giữ được khách chứ mẹ. Mà con đau đầu quá, chắc cảm rồi. Giờ mà có nồi nước lá xông là đã nhất”.
Mẹ nhìn trời rồi lui cui đội nón đi hái lá bạch đàn. Cây bạch đàn ở ngay bên trường mẹ dạy, chỉ đi tầm vài chục bước là tới. Mẹ bảo lá bạch đàn có nhiều tinh dầu thơm, xua được bệnh cảm. Thế nên lần nào nấu nước xông, mẹ cũng phải tìm được vài nắm lá bạch đàn.
Ngoài lá bạch đàn phải đi kiếm, còn lại lá sả, lá chanh, lá bưởi, hương nhu… có sẵn trong vườn, chỉ cần đảo một vòng là đã có một rổ lá thơm. Rồi lại thêm một đỗi lục cục, mẹ lục trên giàn bếp ra những vỏ bưởi, vỏ cam đã hong khô rồi đem rửa sạch cho vào cái xoong nhôm chỉ dùng riêng cho việc nấu nước xông. Xong đâu đấy, mẹ mới bắt đầu nhóm bếp. Mặc dầu nhà có bếp gas nhưng mẹ vẫn muốn có thêm một cái bếp củi để nấu nước, hầm đồ ăn hay luộc khoai, luộc bắp. Bố chiều lòng mẹ làm thêm một chái bếp nhỏ sau nhà. Bếp bắt đầu đỏ lửa, mẹ lại te tái đi tìm nhánh gừng để đập dập cho vào nồi nước. Mẹ bảo gừng ấm, xua được tính hàn của người cảm lạnh. Có phải vì những tỉ mẩn riêng rẽ thế không mà nồi nước lá xông của mẹ bao giờ cũng rất thơm và hiệu nghiệm.
Minh họa: Thủy Ngọc
Minh họa: Thủy Ngọc
Mùi thơm bắt đầu bốc lên theo khói khi nồi nước lá sôi lục bục, mẹ khều lửa cho liu riu lại như kho cá chứ không để nước sôi bùng lên. Lúc này, nước chỉ cần giữ nguyên nhiệt độ sôi để rút hết các chất tinh dầu của lá. Mẹ lại vội vàng lên phòng, đóng kín các cửa, trải một tờ báo hay miếng bìa cứng vào giữa giường, lấy chăn, khăn bông ra để sẵn rồi gọi chị vào phòng chuẩn bị xông. Tôi ít khi bị cảm, nhưng lần nào bị cảm lạnh do đi mưa hay gió rét về, chỉ cần một nồi nước xông của mẹ mọi mỏi mệt đều bay biến. Người ốm chỉ cần ngồi trùm chăn với nồi nước lá, mở lệch vung dần cho hơi nóng thoát ra, không nên hấp tấp mở hết vung ra vì hơi nóng có thể làm bỏng người. Cách xông gần như người Nhật tắm hơi, cứ mồ hôi ra thì lại chậm khăn, hơi ấm ít dần thì lấy đũa để đảo lá lên. Mồ hôi thoát ra được hết thì lau khô người rồi ủ ấm lại. Sau khi xông, chỉ cần nằm ngủ một giấc, dậy thấy mẹ đã chuẩn bị sẵn tô cháo trứng hay cháo thịt bằm là cảm giác khỏe khoắn đã trở lại.
Chỉ là một nồi nước lá, ai ốm thì được xông. Còn những đứa không ốm đau thể nào cũng được mẹ lấy nồi nước xông ra pha cho tắm. Cái mùi hương của nồi nước lá ấy khiến người tắm cũng nhẹ nhõm đôi phần. Chị gái bảo, chỉ có mẹ nấu nồi nước lá mới đủ mùi đủ vị để đánh bay cơn cảm lạnh. Chứ chị ở phố, mua sẵn mớ lá vẫn chả thấy đủ vị, đủ mùi. Dường như nồi nước lá xông của mẹ có cả mùi khói, có cả sự lo lắng yêu thương gửi vào trong đó nên chỉ cần nhắm mắt lại là cơn bệnh sẽ phải lùi xa…
LÊ THỊ KIM SƠN

Có thể bạn quan tâm

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.