Tạp bút : Ngày bình yên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nắng cuối ngày hắt vào khung cổng màu trắng, nắng tưới trên những bụi hồng gai như làm cho màu cánh hồng cứng cáp hơn. Lan man, thoang thoảng trong gió những làn hương thơm mát.
Vì muốn con có không gian chơi đùa, hít thở không khí trong lành nên vợ chồng tôi chuyển nhà ra ngoại thành, nơi có những ngôi làng Jrai thuần hậu. Lũ trẻ con đứa béo, đứa gầy, đứa trắng xinh, đứa đen nhẻm nhưng cứ chiều đến là những cánh cổng đều mở rộng để chúng ùa vào nhau. Chúng hồn nhiên chơi đùa, hắt nước, đuổi bắt ầm ĩ… dù nói lẫn những thứ tiếng khác nhau. Có hôm con trai tôi thắc mắc: “Mẹ ơi, chị hàng xóm nói hai thứ tiếng, con không hiểu”, tôi lại giảng giải cho con về sự khác biệt ngôn ngữ trong những mảng màu văn hóa của người Việt. Nhìn chúng, tôi trộm nghĩ, có khi người lớn phải học trẻ con về sự hòa đồng, không phân biệt đối xử. Chúng chẳng biết đâu là giàu nghèo, xấu đẹp, chúng chơi với nhau thân thiết bởi lẽ thứ chúng giao tiếp với nhau không đơn thuần là ngôn ngữ mà còn là cử chỉ, ánh mắt, sự quan tâm và cả sự nhạy cảm thuần khiết của con trẻ. Trên tay mẹ, con gái tôi mới 3 tháng tuổi cũng tròn miệng ô a theo các anh chị hò hét, chạy nháo nhác ngoài kia.
 Minh họa: Huyền trang
Minh họa: Huyền trang
Nắng tắt hẳn, tôi ngồi lặng thinh nghe tiếng mấy con muỗi vo ve, tiếng đàn chim đập cánh tìm về tổ sau một ngày mỏi mệt, tiếng gió đùa lá cây vi vu trong ráng chiều. Nhà nhà bật điện sáng, tiếng mẹ gọi con về tắm vang lên từ đầu ngõ. Tôi phải gọi vài lần mới thấy con trai lấm lem mò về, người nhễ nhại mồ hôi. Tiếng nồi cơm lục bục, tiếng nồi áp suất hầm trên bếp kêu xì xì lẫn thanh âm của những loài côn trùng đợi ngày tắt nắng xen lẫn vào suy nghĩ của tôi. Thầm nghĩ, con chim thuộc về rừng cây nhưng nó cũng chỉ cần một cành cây be bé để xây tổ, con cá cần có nước để sinh tồn nhưng không cần cả dòng sông. Vậy hà cớ chi con người phải đua tranh, ghen ghét để mà giành giật vụ lợi? Đến khi nào người ta mới biết yêu thương nhau là đến bên nhau, nhìn sâu vào mắt nhau hay nắm tay nhau một cái thật ấm? Một bữa cơm ngon không cần nhiều cao lương mỹ vị mà có khi chỉ là mấy món vợ chồng cùng nhau vào bếp để vừa nấu vừa trò chuyện. Bữa tối dọn trên mâm toàn đồ thơm ngọt vì người đầu bếp chính của gia đình đã tẩm ướp vào đó tình yêu chân thành, cả nhà vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả, khép lại ngoài kia những ồn ã của đời sống phố thị…
Tôi vẫn nói với bạn bè mình rằng, tôi không ước gì nhiều, chỉ mong một cuộc sống bình yên. Đôi lúc tôi cũng tự so sánh, sao nhà người ta thế này, thế kia, cũng đắn đo với những chiếc áo lộng lẫy trong một cửa hiệu sang trọng nhưng rồi lại thôi… Tự ngộ, cuộc sống sẽ đầy đủ khi ta bình thản trong suy nghĩ. Đơn giản như buổi chiều này, ngoài phố người ta vẫn hối hả đi về, trong cuộc chuyện trò vẫn nói về giá xăng, giá điện. Với tôi, chiều về thấy con cười tít mắt, miệng chúm chím chào mẹ rồi chạy ra ngõ chơi đùa cùng đám trẻ nhà bên, được quây quần cùng những người thân yêu trong bữa cơm tối đã là đủ yên bình cho một ngày vừa tắt nắng.
 THIỀU TÚ UYÊN

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

Niềm vui của nghệ nhân Thui và cô gái trẻ Hyăo khi được tham gia biểu diễn ở thủ đô, đồng thời giao lưu với các dân tộc anh em. Ảnh: Lam Nguyên

“Hoa của núi” tỏa sắc tại Hà Nội

(GLO)- Như những bông hoa rừng mộc mạc mà đậm hương sắc, 25 nghệ nhân Bahnar làng Kon Măh (xã Ia Khươl, tỉnh Gia Lai) góp mặt tại chuỗi hoạt động tháng 10 với chủ đề “Em là hoa của núi” diễn ra tại Làng Văn hóa-Du lịch các dân tộc Việt Nam, nơi hội tụ vẻ đẹp và tình đoàn kết các dân tộc anh em.

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

null