Đầu năm vãng cảnh chùa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Hồi còn nhỏ, những ngày đầu năm, tôi thường theo bà nội vãng cảnh chùa. Từ mùng 4 đến rằm tháng Giêng, bà tôi với chiếc áo dài nâu, guốc mộc, đội nón lá dẫn tôi đi lễ chùa trong tiết trời se lạnh.

Chùa Phú Sơn quê tôi tọa lạc trên ngọn đồi như chiếc bát úp đầy cây trái sum suê, xung quanh là ruộng đồng xanh ngát. Trong suy nghĩ non nớt của tôi ngày ấy, chùa là nơi để bà con xóm làng quê tôi đến lễ Phật, du xuân.

Tôi thường ngắm nhìn các chú tiểu trong bộ đồ nâu sồng, trên đầu để 3 chỏm tóc, chạy đi chạy lại, làm đủ công việc lặt vặt của chùa. Có chú dọn quét sân, xách nước tưới cây, có chú loay hoay đặt hoa quả trên bàn thờ Phật ở chánh điện… Ai cũng nhanh nhẹn, chăm chỉ làm việc. Thi thoảng mới thấy vài vị sư mặc áo cà sa, dáng uy nghiêm đi qua lại, hỏi han phật tử.

Nội và tôi chen chân trong dòng người, leo từng bậc thang, lách qua cửa tam quan để vào chánh điện. Đến chùa, tôi được nội cho chơi tự do, còn bà đi lễ Phật, giao lưu với tăng ni, phật tử. Tôi được dịp theo đám bạn trẻ đi dạo vườn cây cảnh tươi tốt đủ sắc màu. Nơi nào cũng gắn biển với dòng chữ “Làm ơn không vặt cành, bẻ hoa” hay “Không vứt rác bừa bãi”… Các chú tiểu cũng thường xuyên qua lại, quan sát và nhắc nhở những bạn nào giẫm lên thảm cỏ, luống hoa.

Sau chùa, nhiều cây cổ thụ to mấy người ôm, chim chóc quy tụ về ríu rít vui đùa. Một số loài chim còn làm tổ, đẻ trứng, tha mồi về nuôi chim non… Loài chim dồng dộc là đông đúc hơn cả. Chúng làm tổ trên bụi tre, cây dừa. Những con dồng dộc chỉ lớn hơn chim sẻ đang tha những cọng rơm, cọng lá kiên trì xây tổ ấm. Nhiều tổ mới đan còn xanh với chiếc võng đu đưa. Đôi chim bay đi bay về cần mẫn như những chú thợ xây lành nghề đang hoàn thiện cho ngôi nhà hạnh phúc của mình…

Tôi say mê nhìn những tổ chim dồng dộc treo lủng lẳng như những dấu hỏi đầy ngọn tre và thầm thán phục tài năng trời phú cho loài chim nhỏ dễ thương ấy. Trên cây bồ đề rợp bóng, vài con sóc chạy nhảy tung tăng như những cậu bé tinh nghịch với đôi mắt láo liên. Chúng có vẻ quen với con người nên không còn sợ sệt mà còn quấn quýt, vẫy đuôi như muốn kết thân.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Khuôn viên chùa khá rộng, được quy hoạch bài bản, nơi trồng hoa, cây trái; nơi phân lô trồng rau, bầu bí… Nhà chùa như một đại gia đình, sạch sẽ và ngăn nắp. Bấy giờ, tôi thường nói với nội: “Ở chùa thích ghê nội nhỉ! Không khí mát mẻ, mùa nào cũng có hoa, chim thú đầy vườn; cây trái quanh năm ăn không hết… Hèn chi con thấy nội siêng đi chùa!”.

Nội nhìn tôi cười và giải thích: “Những ai có duyên theo Phật, xuất gia mới đến ở nhà chùa; họ phải tự lao động để sống và tu tập. Họ ăn chay trường, cuộc sống hài hòa, thân thiện với môi trường nên chim thú thường về đây trú ngụ mà không sợ bị săn bắn, xua đuổi”.

Sau này, khi lớn khôn, mỗi dịp đầu năm mới, tôi cũng giữ thói quen vãng cảnh chùa để tìm đến không gian thanh tịnh, có phút giây thư giãn trong môi trường gần gũi với thiên nhiên. Đây cũng là nếp quen của nhiều người.

Sau Tết cổ truyền, dân ta dù ở thành thị hay nông thôn, dù có theo đạo Phật hay không, đa phần đều thích đến các chùa vãng cảnh. Hầu như đa phần người dân thường tìm đến những ngôi chùa cổ kính, có không gian, kiến trúc đẹp như là tìm đến với văn hóa đặc thù của vùng miền, dân tộc.

Nhiều ngôi chùa cổ ở khắp nơi trên đất nước ta đã được Nhà nước xếp loại di tích quốc gia, không những nó có giá trị về văn hóa, lịch sử mà còn lưu trữ nhiều di vật, bảo vật giá trị của nhiều thời kỳ lịch sử khác nhau như: chùa Dâu (Bắc Ninh), chùa Tây Phương (Hà Nội), chùa Thập Tháp (Bình Định)…

Khi vãng cảnh chùa, mỗi người không chỉ hiểu thêm nét đẹp cổ kính, thiêng liêng chốn thiền môn, ẩn chứa sự đa dạng văn hóa của dân tộc mà còn chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiến trúc đặc sắc, được hòa mình với thiên nhiên kỳ thú và tìm được sự cân bằng, thư thái của tâm hồn.

Có thể bạn quan tâm

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Mưa đầu hạ

Mưa đầu hạ

(GLO)- Pleiku vào hạ không báo trước bằng cái nóng gắt gao, cũng chẳng cần đến tiếng ve râm ran hay sắc phượng rực trời. Chỉ cần một cơn mưa đầu mùa, bất chợt, ào ạt mà vô cùng êm dịu là biết hè đã chạm ngõ.

Lưu bút

Lưu bút

(GLO)- Lưu bút không đơn thuần là một cuốn sổ. Nó là nơi giữ lại cả một khoảng trời tuổi trẻ, nơi từng nét chữ đều mang theo một phần ký ức.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.