Nỗi nhớ ngày mưa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Tôi cứ nghĩ, nếu mà trời mưa mãi sẽ tốt hơn, tôi sẽ càng có lý do để núp kín mình trong phòng trọ, tiếp tục một mình gặm nhấm nỗi đau.

Nhưng chẳng có cơn mưa nào mãi mãi, bầu trời rồi cũng có những phút tạnh ráo, tôi rồi cũng có lúc mang bộ mặt sưng húp vì nước mắt của mình ra ngoài, và Nhiên, cậu em học dưới tôi một khóa đã nhìn thấy.

Chẳng hỏi han tọc mạch, cũng chẳng chờ sự đồng ý của tôi, Nhiên cứ tự nhiên như chính tên của mình, xộc vào phòng, kéo tôi ra khỏi đó hoặc lại ngồi lì lảm nhảm những câu chuyện cười cho tôi nghe. Tôi vẫn cuốn mình trong chăn, định ủ nỗi buồn trong đó thì Nhiên lại tháo tung ra, giũ tôi ra khỏi chăn như giũ một con mèo.

Đôi khi, Nhiên kéo chăn ra, nhưng lại chỉ để cuốn thêm Nhiên vào ngồi cạnh tôi cho đỡ lạnh, tôi lơ đãng nhìn Nhiên, nghĩ “dường như thằng nhóc này không biết buồn”. Những ngày mưa sau đó, Nhiên cùng tôi lang thang gặm nhấm nỗi buồn.

Nhiên tìm việc làm thêm, kéo tôi tới cùng chạy bàn quán cà phê, công việc giúp tôi khuây khỏa, mặc dù những lúc vắng khách, tôi vẫn thả lòng buồn tênh theo tiếng mưa. Nhiên chỉ tôi cây cỏ xanh um trong mưa, nói: “Đâu phải mưa lúc nào cũng buồn”. Tôi nhìn cây cỏ xanh mướt mà ơ thờ, tôi vẫn không cắt nghĩa được tại sao tôi và anh lại chia tay nhau buồn cười như vậy? Chỉ là không hợp nhau. Anh nói hay thật, không hợp nhau mà bên nhau cả hai năm, chưa một lần cãi vã, giận hờn như các cặp đôi khác, chỉ có yêu thương và tin tưởng, vậy mà không hợp?

Tôi chưa đi hết nỗi buồn của mình, tôi cố thủ trong niềm đau mặc cho Nhiên vỗ về, xoa dịu thì cuộc chạm mặt tình cờ không báo trước. Anh cùng người mới ghé quán, tay trong tay tình tứ, anh thậm chí còn hôn nhẹ lên tóc cô ta. Anh lướt qua tôi, vô tình như chưa từng quen biết, chưa từng có quãng thời gian đẹp đẽ bên nhau. Tôi lao ra khỏi quán, trời vẫn mưa để che chở tôi, đồng hành cùng tôi để xóa dấu vết của nước mắt.

Anh vừa chia tay tôi mà đã có người mới, trái tim tôi tan vỡ, nghẹn đắng. Chỉ là tôi cố tình tự lừa dối mình, cố tình không biết anh là kẻ bắt cá hai tay, chỉ là tôi tự mình mơ mộng mà thôi. Nhưng Nhiên cũng cùng ở trong mưa, ôm chặt lấy tôi che chở. Tiếng Nhiên rõ ràng trong mưa như hiểu rõ mọi ngóc ngách của niềm đau ấy: “Trước khi trời mưa, bao giờ cũng sấm chớp dậy trời, mây đen quằn quại, bao giờ cũng gió cuộn, bụi bay, cây cũng phải oằn mình chịu đựng, cũng phải đau đớn lắm, cũng phải trở trăn lắm rồi mưa mới tuôn rơi. Thế nên đừng trốn trong mưa, chị khóc thêm một lần nữa đi rồi bỏ lại mùa mưa nhé!”.

Nhiên lang thang cùng tôi qua mùa mưa năm đó, chở che tôi như một điều hiển nhiên, tôi mặc nhiên nhận lấy sự quan tâm âm thầm trong ơ thờ. Những buổi làm khuya, Nhiên còn cố chở tôi lòng vòng xuyên qua cơn mưa mịt mù đi ăn khuya, áp mặt vào lưng Nhiên mà bỗng nghe nghèn nghẹn. Nhưng tự dặn lòng mình, một lần đau cho mùa mưa vậy là đủ, vì mùa mưa cái xứ này buồn lắm, không cần tôi phải sớt nước mắt vào nữa đâu. Lấy cớ một hôm bị một ông già trắc nết vỗ mông khi đang bưng nước ra, tôi nghỉ việc, lặng lẽ bứt ra khỏi Nhiên, trốn chạy khỏi sự quan tâm đang bắt đầu bén rễ trong Nhiên.

***

Lao đầu vào học và thi, năm cuối rồi mà, quan trọng lắm, Nhiên lặng im khi nghe tôi giải thích, tôi đóng chặt cánh cửa, ngăn đôi mắt nâu mờ nhạt đang bắt đầu có lửa. Tôi lên thư viện nhiều hơn, qua ký túc xá nữ thường xuyên hơn để cùng ôn và ngủ lại, thi thoảng mới ghé về phòng lấy đồ, mà vẫn thấy một vệt nhìn sau gáy. Vô tư quay lại, cười một cái, vỗ vai Nhiên như một cậu em, hỏi thăm vài ba câu khách sáo gượng gạo để đáp lại cái ánh nhìn sâu thẳm rồi lại vụt chạy đi như trốn tránh. Những ngày thi dồn dập, tôi không kịp nhìn lại cái tin nhắn lũ bạn xóm trọ gửi.

Nhiên bị tai nạn. Vẫn là người cần mẫn rời quán sau cùng, con đường về xóm trọ băng qua bốn ngã tư, ở cái ngã tư thứ ba, một chiếc xe máy vọt ra, Nhiên không tránh kịp. Cái hẻm nhỏ ít người qua lại, kẻ kia rồ ga chạy mất, để mặc Nhiên của tôi nằm đấy trong đêm mưa. Sao lại là ngày Nhiên về một mình? Sao không là ngày về cùng tôi để ít ra Nhiên cũng có người cho đỡ cô quạnh? Tôi lặng người, chẳng kịp gặp Nhiên vì Nhiên đã phải chuyển vào thành phố để chữa trị. Căn phòng của Nhiên đã bị bà chủ nhà dọn cho người khác thuê, chẳng còn dấu vết. Đám bạn cùng phòng trọ cũng tản mác sau mùa thi, những vết mưa lại lặng thầm xóa đi dấu ấn cũ, chỉ còn tôi thu vén những ngày tàn.

Tôi rời xa cái thành phố bé xíu buồn tênh có hai mùa mưa nắng ấy. Không nhớ, không thương, chỉ ráo hoảnh, bước chân đi như một con người vô ơn và bạc bẽo. Lao đầu trong cuộc chạy đua không đích đến, tôi nhấn chìm mình lúc nào không biết. Rồi thành phố cũng mưa, những cơn mưa không dai dẳng, mà cứ vụt qua, rồi biến mất, không chút vương vấn, không lê thê trẻ dại. Có chút gì quay quắt mọc chồi lên trong tôi, dường như là một giọt nước mưa đã bắn sâu vào trái tim tôi, mắc kẹt và loay hoay lên mầm ở đó. Tôi đứng trước khung cửa kính ngày mưa vụt qua thấy tôi kỳ lạ, từ bao giờ tôi lại mặc một chiếc váy bút chì ngắn màu xám, áo sơ mi trắng xắn tay ba vòng, mái tóc cắt ngắn quy chuẩn. Từ bao giờ tôi là một cô gái công sở và chìm vào công sở như thế này?

Cuộc gọi của Nhiên chiều nay đã gợi lại cả một trời thương nhớ, cái quang cảnh xám xịt của mùa mưa u buồn năm nào không còn dấu vết, mà chỉ ấm lên trong tôi dáng Nhiên gầy. Tôi đã từng dựa vào vai Nhiên trong cái ngày Nhiên cuốn mình vào chăn cùng tôi, cái bờ vai ấy cũng rộng lớn và ấm áp vô cùng. Vòng tay của Nhiên từng ôm lấy tôi rồi cũng nới ra một cách hào phóng để tôi chạy trốn cơn mưa tuyệt vọng. Thì ra, mầm cây ấy đã kẹt ở trong tim tôi từ cái ngày mưa xa xưa ấy, nó đã nép mình kỹ quá, để tôi không tìm ra, tưởng chừng cái nỗi nhớ đó là mối tình đầu, nên tôi cố công chạy trốn, còn Nhiên cố tình im lặng để xoa dịu. Để đến ngày, cái hạt mầm bé tí ấy không chịu được những kìm nén mới bung ra, nỗi nhớ đó có tên của Nhiên…

Có thể bạn quan tâm

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

Hoa rù rì bên dòng Pô Cô

(GLO)- Dòng Pô Cô huyền thoại uốn lượn qua miền biên giới Ia Grai trước khi chảy qua Campuchia hợp lưu với sông Mê Kông. Mỗi độ cuối đông đầu xuân, ven bờ sông và trên cồn bãi xuất hiện một loài hoa rất đẹp, người Jrai gọi là bra tang hay còn gọi là hoa rù rì.

Công nhân Công ty 74 vận hành máy băm trộn cỏ làm thức ăn cho bò. Ảnh: T.S

Tình ca du mục miền Ia Kla

“Thảo nguyên bát ngát mênh mông tận chân trời/Cỏ cây hoa lá hương thơm tỏa ngát đồng”. Giai điệu ca khúc lãng mạn của những năm tuổi trẻ cứ nhẹ nhàng lẩn quất trong tâm trí khi tôi đến thăm trại bò siêu thịt của Công ty TNHH một thành viên 74 (Binh đoàn 15) trên địa bàn xã Ia Kla, huyện Đức Cơ.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Ảnh minh họa: Minh Lê

Mây giăng mắt núi

(GLO)- Qua ngày lập đông, còn bao nhiêu heo may gió cũng mang về theo mùa hun hút. Trên đầu dốc, cây bằng lăng núi lá đã chuyển thành màu đỏ sậm như những nốt son ấm áp giữa bao la xanh. Và mây ở đây, bốn mùa cứ lờn vờn khắp các triền đồi.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.