Ngắm những bức tranh chuột nổi tiếng trong lịch sử

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Xuyên suốt nhiều thế kỷ và nền văn minh, các nghệ sĩ đã sử dụng loài chuột-loài có vú phổ biến thứ hai trên hành tinh sau con người-để minh họa cho những huyền thoại, lòng tin và cả ảo tưởng của chúng ta.
Con chuột xuất hiện trong hội họa cổ truyền Nhật Bản, chuyện ngụ ngôn Ả Rập, trào phúng Nga và tuyên truyền của Đức quốc xã, và tất nhiên, là một công cụ đắc lực hỗ trợ cho khoa học.
Những họa sĩ lớn nhất từng lấy chuột làm chủ đề, từ các bậc thầy cổ điển như Hieronymus Bosch tới những họa sĩ tiền hiện đại như Gustav Klimt hay hậu hiện đại như Andy Warhol, trên tranh khắc của Hokusai, ảnh của André Kertész, tượng điêu khắc của Claes Oldenburg, sắp đặt video của Bruce Nauman, tác phẩm trình diễn-tương tác của Joseph Beuys, và còn nhiều, nhiều nữa.
Lý do những nghệ sĩ dùng tới hình ảnh con chuột, tất nhiên, hoàn toàn không giống nhau. Đó là những bức tượng đồng đầy cảm thông ở La Mã cổ đại xuất hiện trong hầu hết các hộ gia đình, tình yêu thiên nhiên thể hiện qua loài gặm nhấm sống chung với người trong tranh của Frans Snyders và Franz Marc, hay nguồn cảm hứng cho Wassily Kandinsky để sáng tác Những hình dạng khác thường, một bức tranh trừu tượng mô tả các mô nhau thai của chuột.
Về mặt sinh học, con chuột là một động vật kỳ diệu. Chúng có khứu giác thậm chí còn tốt hơn cả chó, là một vận động viên bơi lội cừ khôi, và có thể phát ra sóng âm để giao tiếp. Nhưng với con người, chúng có vẻ là một loài bé mọn.
Dẫu vậy, nhìn lại lịch sử nghệ thuật, chúng ta sẽ thấy rằng loài chuột đã là một trong những công cụ mạnh mẽ nhất để bộc lộ các đặc tính của loài người: tốt và xấu, độc ác và thiện lương, chăm chỉ và lười biếng, hèn nhát và can đảm.
Shibata Zeshin, Chuột (thế kỷ 19), sơn mài trên giấy
 
Shibata Zeshin được coi là một trong những họa sĩ sơn mài lớn nhất trong lịch sử hội họa. Ông vẽ chuột thành nhóm ba con, hai con và từng con một. Tranh chuột của ông có thể cũng là một thông điệp ngầm bày tỏ sự ủng hộ với giai cấp thương nhân trong xã hội Nhật Bản còn bán phong kiến: những con chuột là biểu tượng của sự thịnh vượng và của tầng lớp này.
ieronymus Bosch, Khu vườn của niềm vui trần thế (chi tiết rút ra từ tấm ở giữa, tranh ba tấm), 1490-1510, sơn dầu trên gỗ
 
Đây là chi tiết rút ra từ một bức tranh khổ cực lớn, khi mở ra hết có kích thước 205 x 385 cm, với vô số chi tiết, ý nghĩa biểu tượng, và những ngụ ý cả từ Thánh kinh lẫn văn hóa dân gian, tới mức ngày nay nó vẫn còn là đề tài nghiên cứu của rất nhiều học giả hội họa hàng đầu. Chi tiết này trong tác phẩm của họa sư người Hà Lan: một người nhìn con chuột qua chiếc ống thủy tinh, là một trong số đó.
Frank Moore, Phù thủy (1994), sơn dầu trên vải toan phủ trên gỗ với chất liệu từ thuốc tây bọc khung nhôm
 
Moore khởi nghiệp vào cuối những năm 1970 sau khi đã học nghệ thuật và tâm lý học ở Đại học Yale. Vào cuối những năm 1980, Moore và bạn đời của ông bị chẩn đoán nhiễm HIV. Những bức tranh của ông từ đó mang nặng tính cá nhân: những giường bệnh trống không hay những dấu chân mờ dần trong tuyết.
Bức Phù thủy được vẽ năm 1994: một bác sĩ bước đi trong bối cảnh “khải huyền” của y khoa, với một bầy chuột theo sau lưng, ở đỉnh điểm của một đại dịch được cho là sẽ tiêu diệt nhân loại. Moore qua đời vì bệnh AIDS năm 2002 ở tuổi 48.
Mac Adams, Những không gian trống rỗng: Chuột (1997), bản dương tráng bạc
 
Nghệ sĩ nhiếp ảnh người Mỹ gốc Xứ Wales, Mac Adams, cố gắng mô tả khái niệm Phật giáo “thiên địa vạn vật nhất thể” trong loạt ảnh Những không gian trống rỗng của ông. Ông lắp ghép các đồ vật riêng rẽ lại để tạo ra bóng những con vật, như hình con chuột trong bức này.
Paul Klee, Thòng lọng dây kẽm gai và những con chuột (1923), màu nước và bột màu trên giấy
 
Bốn con chuột chạy quanh trong bức tranh của Paul Klee phản ánh sự nghịch ngợm với trí tưởng tượng của họa sĩ người Thụy Sĩ.
Một chuyến đi hai tuần tới Tunisia vào năm 1914 đã trở thành bước ngoặt cho nghệ thuật của ông, hướng ông về phía trừu tượng. Năm 1923, năm ông vẽ bức này, Klee đã dạy ở trường Bauhaus được ba năm, điều phản ánh rõ ràng qua hình dạng hình học của những dây thòng lọng.
Đế quốc La Mã, tượng chuột đang ăn hạt (thế kỷ 1), đồng đúc
 
Trong khi các hoàng đế La Mã đang tắm trong hào quang của đế quốc bằng những công trình kỳ vĩ, dân thường hài lòng với những bức tượng bé mọn như thế này. Vô số các bức tượng chuột kiểu này được đào lên trong 200 - 300 năm qua ở khắp vùng đế quốc La Mã cũ: từ Ý tới Anh, từ Thổ Nhĩ Kỳ tới Bắc Phi.
Về cơ bản chúng chỉ có tác dụng trang trí, thường cao khoảng 3-4cm. Những bức tượng là trí tưởng tượng tuyệt vời của nhà nghệ sĩ, nhưng đồng thời cho thấy sự cảm thông của dân La Mã với một giống loài nhỏ bé mà có lẽ họ, không giống chúng ta ngày nay, thấy sống cùng là điều hoàn toàn tự nhiên.
Tề Bạch Thạch, Chuột và nho (khoảng 1935), màu nước trên giấy
 
Có lẽ là họa sĩ nổi tiếng nhất Trung Quốc, Tề Bạch Thạch đã vẽ hàng chục nghìn bức màu nước, với những đề tài ưa thích của hội họa truyền thống Trung Quốc: hoa cúc và hoa mơ, chim và cá, phong cảnh, nhưng ông cũng vẽ những bức với thể tài lạ như bức này.
Hành trình trở thành họa sư của ông cũng gian khổ như cuộc sống một con chuột: sinh ra trong một gia đình nông dân có chín người con ở tỉnh Hồ Nam, Tề đau yếu từ nhỏ, hầu như không được học hành và đào tạo nghệ thuật bài bản.
Ông bắt đầu từ nghề mộc, rồi chuyển sang khắc tranh chân dung, chỉ bắt đầu đứng vững với hội họa vào cuối những năm 50 tuổi, khi ông chuyển tới Bắc Kinh.
Norman Rockwell, Trở về từ buổi cắm trại (1940), tranh minh họa in báo
 
Cô bé vừa trở về từ một buổi cắm trại, với một con rắn trong hũ, một con rùa dưới chân và một con chuột lấp ló đằng sau lưng. Cô bé có vẻ bối rối và không muốn chia tay những kỷ vật sống của chuyến đi.
Điều đáng nói ở đây là bức tranh minh họa đăng trên bìa tạp chí Saturday Evening Post năm 1940 đã làm dấy lên cuộc tranh luận về việc nhân vật chính là nam hay nữ, bởi lẽ các hướng đạo sinh cắm trại và trò bắt rắn, chuột, và rùa lúc bấy giờ ở Mỹ được coi là dành riêng cho con trai.
Tuy nhiên, cũng đã có những ý kiến khác. “Chồng tôi... khẳng định đứa bé của ông là một cậu bé, nhưng tôi tin chắc rằng cô gái yêu thiên nhiên này có quyền lớn lên tự quyết định mình sẽ trở thành một bà nội trợ hay một nhà sinh vật học ở trường đại học”, một độc giả nữ viết cho Rockwell.
Theo Chiêu Văn (TTO)

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.