Món quà yêu thương

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Mẹ mua cho tôi đôi dép nhựa màu hồng có đính chiếc nơ hình con bướm xinh xinh phía trên. Tôi thích thú cất giữ cẩn thận, để dành mang đi học, đi học về lại cọ rửa, lau chùi cho hết bụi, gác vào góc nhà cho khô, rồi bỏ vào bì cột kín đem cất. Ở nhà, tôi vẫn đi đôi dép cũ đã đứt vá mấy lần, chỗ thì xỏ sợi dây rút từ bao xi măng ra cột lại, chỗ thì dùng mũi dao hơ nóng rồi dí vào, bắt hai mí dép dán vào với nhau. Tôi nhớ, đó là hôm sinh nhật mẹ. Buổi tối hôm trước, ba đi làm về đưa tiền cho mẹ và bảo mẹ mua lấy chiếc áo mới, khi có việc đi đâu thì mặc.
Sáng hôm sau, mẹ mượn xe đạp của bác hàng xóm chở tôi xuống chợ. Mẹ dạo hết cả các quầy áo quần trong chợ, ngắm nghía, lần sờ từng chiếc áo, cầm lên rồi lại đặt xuống. Cô bán hàng lúc đầu đon đả mời chào nhưng sau một hồi thấy mẹ chỉ cười đáp trả mà cũng không hỏi giá thì có vẻ không vui và cũng không buồn nói nữa. Còn mẹ thì chẳng để ý gì đến thái độ của cô bán hàng, cứ cầm hết chiếc áo nọ đến chiếc áo kia đặt vào ngực mình ướm thử. Bên cạnh, tôi luôn miệng “Mẹ ơi, áo này đẹp, mẹ mua đi!”. Mẹ cũng chỉ cười. Cuối cùng, mẹ chẳng mua áo cho mình. Mẹ dắt tôi đến quầy dép. Ướm vào chân tôi đôi dép, mẹ hỏi: “Con có thích không?”. Tôi thích thú gật đầu liên tục vừa trả lời mẹ: “Dạ có, con thích!”.
Mùa hè, nắng chao chát trên những cồn cát, nắng hắt lên chiếc nón cời vành mẹ đội, nắng hắt cả lên vai áo mẹ, chỗ ấy có một mảnh vá khá to. Lưng mẹ thấm ướt mồ hôi khi cố sức đạp xe lên đoạn dốc. Tôi ngồi phía sau, còn con trẻ chưa hiểu hết lòng mẹ, cứ mãi nghĩ về đôi dép mới, sung sướng líu lô cả đoạn đường về. Và mẹ cũng vui khi thấy tôi cứ ôm lấy đôi dép không rời. Buổi tối hôm ấy, ba trách mẹ: “Sao không mua lấy chiếc áo mà mặc?”. Mẹ cười: “Em có đi đâu đâu!”.
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Tuổi ấu thơ, mỗi buổi đi chợ về, mẹ đều có quà cho tôi, lúc thì mớ bỏng ngô, lúc túm kẹo ú, khi vài chiếc bánh bột lọc đảo mỡ kẹp bánh dừa bên ngoài… Thật chẳng có gì sung sướng hơn những buổi trưa thấp thỏm đầu ngõ ngóng về con đường vắt ngang qua giữa đồng, hễ thấy bóng mẹ từ xa là chạy ùa ra. Mẹ bỏ chiếc thúng cắp bên nách xuống, giở mớ lá chuối đậy trên mặt thúng, lần tay về đáy thúng lấy ra túm quà trao cho tôi. Mùi bánh bột lọc đảo mỡ hành thơm nức, chỉ ngửi thôi là đã hình dung ra chiếc môi bóng nhẫy của mình sau khi ăn. Kẹo ú vừa ngọt vừa thơm mùi gừng… Chiếc bụng réo rắt, chỉ muốn ăn thật nhanh nhưng lại sợ hết, vừa ăn vừa thòm thèm để dành. Mẹ thấy vậy xoa đầu tôi nói: “Hôm sau xuống chợ, mẹ lại cho mua nhé!”.
Tôi trưởng thành, lập gia đình ở một nơi xa quê hương, xa mẹ. Khi có điều kiện, mẹ bắt xe lên thăm con, thăm cháu. Bao giờ mẹ cũng gói ghém đủ thứ mang theo, nào gạo quê, gà, đậu xanh, túm cá khô, hũ mắm tự tay làm… Mặc dù mẹ biết tôi chẳng thiếu thốn gì. Và tôi cũng biết, đó đâu chỉ đơn giản là mớ đậu, hũ mắm… mà là tất thảy tình yêu thương mẹ gửi gắm vào. Nhìn mẹ lụi cụi bên bếp đảo món bột lọc mỡ hành, tôi thấy khóe mắt mình cay cay. Những món quà bình dị của mẹ luôn ngon nhất, đẹp nhất và đắt giá nhất mà tôi từng nhận trong cuộc đời mình…
PHÚC AN

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

Âm thanh đàn T’rưng gắn bó với tuổi thơ của em H’Thương. Ảnh: Ngọc Duy

Khi tiếng đàn nuôi dưỡng tâm hồn trẻ thơ

(GLO)- Hiện có một số nơi tại phố núi Gia Lai dạy đàn tranh, đàn t’rưng, piano, guitar… thu hút nhiều học sinh các cấp. Mỗi buổi học không chỉ giúp các em rèn luyện tính kiên trì, khơi dậy năng khiếu, mà còn vun đắp tình yêu âm nhạc, sự trong trẻo của tâm hồn.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

Niềm vui của nghệ nhân Thui và cô gái trẻ Hyăo khi được tham gia biểu diễn ở thủ đô, đồng thời giao lưu với các dân tộc anh em. Ảnh: Lam Nguyên

“Hoa của núi” tỏa sắc tại Hà Nội

(GLO)- Như những bông hoa rừng mộc mạc mà đậm hương sắc, 25 nghệ nhân Bahnar làng Kon Măh (xã Ia Khươl, tỉnh Gia Lai) góp mặt tại chuỗi hoạt động tháng 10 với chủ đề “Em là hoa của núi” diễn ra tại Làng Văn hóa-Du lịch các dân tộc Việt Nam, nơi hội tụ vẻ đẹp và tình đoàn kết các dân tộc anh em.

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

“Ung dung thanh thản giữa mây trời”

(GLO)- Tôi mượn câu thơ “Ung dung thanh thản giữa mây trời” trong bài mở đầu tập “Vân không” để giới thiệu tập thơ mới của Ngô Thanh Vân. “Vân không” ghi dấu sự trở lại của nữ thi sĩ sau 8 năm chị không xuất bản cuốn sách nào về thơ.

null