Lê Vi Thủy và trăng, gió cao nguyên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Tác giả Lê Vi Thủy vừa có buổi giao lưu, ra mắt 2 tác phẩm mới tại TP. Pleiku (tỉnh Gia Lai) trong không khí ấm cúng, đầy ắp tình bằng hữu. Đó là tập truyện ngắn “Trăng treo đầu núi” và tập thơ “Gió nghiêng về phía ngược chiều”.

1. Trước đó, Lê Vi Thủy cũng đã ra mắt 2 tập thơ “Mắt vỡ không còn bóng”, “Ngày hạt mầm tỏa hương” và 2 tập truyện ngắn “Bảng lảng sương đêm”, “Rừng gió”. Sức viết của Thủy được bạn bè văn giới cho là đáng nể, bởi một phụ nữ vừa hoàn thành vai trò của mình trong gia đình, vừa làm việc chuyên môn (Thủy là giáo viên mỹ thuật), lại cặm cụi viết để theo đuổi đam mê là sự nỗ lực rất lớn.

2 tập sách vừa ra mắt của tác giả Lê Vi Thủy. Ảnh: P.D

2 tập sách vừa ra mắt của tác giả Lê Vi Thủy. Ảnh: P.D

Đọc tập truyện ngắn “Trăng treo đầu núi”, điều ghi nhận ở Lê Vi Thủy là trách nhiệm của người viết với vùng đất mình đang sống. Tôi còn nhớ những trăn trở của các đại biểu tham gia buổi tọa đàm chủ đề “Văn học trẻ-Văn học dân tộc thiểu số Tây Nguyên-những điều cần suy ngẫm” diễn ra hồi cuối tháng 7-2023 tại TP. Pleiku. Các ý kiến tại buổi tọa đàm đều nêu thực trạng: Văn học trẻ ở Tây Nguyên đang có một khoảng hẫng nhất định về đội ngũ kế thừa. Trong văn chương, đề tài dân tộc thiểu số chỉ là thoáng qua; nhiều nhất cũng chỉ thể hiện trong thơ với những hình ảnh quen thuộc về buôn làng cùng nét sinh hoạt văn hóa dân gian.

Song tập truyện ngắn “Trăng treo đầu núi” cho thấy chủ ý rất đáng quý của tác giả khi khai thác, lồng ghép khá dày chất liệu Tây Nguyên trong một số truyện. Đó là những vấn đề “nóng” như: hủ tục chôn con theo mẹ, ma lai-thuốc thư… gây bao nỗi đau ở buôn làng (Trăng treo đầu núi); câu chuyện quản lý, bảo vệ rừng ở một khu bảo tồn thiên nhiên (Qua những ngày mưa); sự vất vả, hy sinh của giáo viên khi vận động học sinh vùng khó ra lớp (Phố Bụi Hồng)… Những vấn đề tưởng chừng khô cứng ấy khi được kể thông qua góc nhìn đằm thắm, lúc nào cũng ấm áp yêu thương và thấm đẫm tình người đã khiến vùng đất cao nguyên gần gũi hơn trong cảm nhận của độc giả.

Là phụ nữ nên tập truyện của Lê Vi Thủy cũng dành sự cảm thông, chia sẻ, bao dung rất lớn đối với thân phận những người cùng phái trước những khổ đau, hay đơn giản chỉ là sự mòn mỏi khi đối diện với bao vụn vặt của đời sống (Người đàn bà hát, Chuyện ở nhà). Và, như một “gia vị” không thể thiếu, niềm hạnh phúc hay nỗi chênh vênh, hẫng hụt trong tình yêu đã được chị kể lại sống động trong Mắt biển, Hai mặt của tình yêu, Gió ngược…

2. Thơ là “tiếng nói của thân phận” và đó cũng là cảm nhận của độc giả khi cầm trên tay tập thơ thứ 3 vừa ra mắt của Lê Vi Thủy. Lúc là phận mình, khi là phận người. Rõ ràng, thơ nói hộ chị rất nhiều phức cảm: “Phố vẫn mưa/tưới ướt mùa hè ngạo nghễ/hơi lạnh tràn cơ thể/tôi loanh quanh trong mùa hè mắc kẹt/hình bóng cũ xâm lấy tâm trí/hạnh phúc mờ ảo giữa một hạnh phúc thật/tôi mắc kẹt chính tôi/trong tâm tư hỗn tạp” (Áp thấp nhiệt đới). Đó còn là những hoang hoải lạ lùng trong Gió nghiêng về phía ngược chiều: “Và gió/nghiêng về phía ngược chiều/chẳng có điều gì tồn tại quá lâu trên cõi đời này/nhưng kỳ lạ/nỗi buồn tồn tại lâu hơn người ta nghĩ”. Những khi như thế, tác giả loay hoay: “Tôi nâng tôi đứng dậy/giữa những con chữ treo lơ lửng không đầu không cuối/vỡ vụn/càng cố gắng, càng vỡ vụn/tôi đem những giọt nước mắt của mình xâu thành chuỗi hạt/chạy về phía mặt trời/giọt nước mắt bốc hơi/trống rỗng” (Ngã ba hoang đường).

Nhưng giữa những quan sát và trăn trở nội tại, sau bao đắng chát và vụn vỡ, vẫn thấy gieo xuống một ánh nhìn ấm áp: “Ngày mai Huyền, Hạnh, Phú, Trung, Nam, Cường, Quang, Quý sẽ hẹn nhau những tách cà phê/sẽ bàn chuyện cây long não bị hạ/sẽ bàn chuyện cơn mưa tháng sáu/sẽ có chúng ta người bạn không thể thiếu/em có nhớ cái hôm ngồi cà phê, đôi dép lào tự dưng biến mất/bàn chân trần bước đi trên phố, vẫn ấm áp đầy những ánh nhìn” (Mưa tháng sáu).

Cũng thật vui khi nhìn ra những hình ảnh, âm thanh tươi mới của cuộc sống giữa những ngày giãn cách: “Ngày phố chuyển mùa/tiếng trẻ con nô đùa ríu rít/những chiếc áo mới còn nguyên nếp gấp/tung tăng như cánh hoa trên đường/rộn rã nụ cười trong chiếc khẩu trang bịt kín/sau những ngày giãn cách” (Ngày phố chuyển mùa).

Và cuối cùng là tình yêu mãi đẹp theo một cách nào đó, từ góc nhìn của nữ nhà thơ: “Phố có mưa, và phố vẫn mưa/anh yêu mưa như yêu chính em/hãy đừng suy nghĩ những ngày xưa đã cũ/đừng khóc nấc khi con chim sẻ xù nước/đừng khóc niệm khúc cuối nếu anh không hát tặng em/em hãy quên người làm em đau ở cuối cuộc đời/mỗi ngày mai là một ngày tươi sáng/biết nhau ngày nay sẽ còn mãi mai sau” (Mưa tháng sáu).

Có thể bạn quan tâm

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.