Ký sự lái xe đường dài - Bài 2: Đời tài xế và những nỗi niềm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Không phải lái xe nào ôm vô lăng cũng là ông chủ. Đời lái xe thuê không mấy ai biết đến giao kèo hay thỏa thuận lao động. Câu chuyện chia tay có thể xảy ra bất cứ lúc nào khi chủ xe và người lao động không tìm được tiếng nói chung…

"Bỏ của chạy lấy người"

Cuối năm 2008, được anh bạn giới thiệu, tôi chạy xe tuyến Đắk Nông - Nghệ An. Hành trình ra Bắc tôi không hỏi han gì về việc lái xe chạy cùng có giấy phép lái xe (GPLX) hay không, bởi thấy bà chủ xe cho cả con trai đang học Đại học Đà Nẵng và cô con gái nhỏ đi cùng.

Tại bến xe Vinh (Nghệ An), chủ xe đón thêm một thanh niên khá bảnh bao. Chị giới thiệu anh ta là lái xe tải đi vào Nam chơi. Xe ra khỏi bến, bà chủ xe bảo tôi nhường tay lái cho thanh niên đi theo chạy. Cậu con trai chủ xe ngồi gần nói nhỏ với tôi: “Lái xe nghiện hút đó chú ơi”. Đúng như vậy, xe dừng ăn cơm, tôi thấy anh thanh niên mở hầm xe chui vào. Khi bữa cơm gần xong, anh ta chui ra mồ hôi ướt đẫm, mặt mày đỏ như gà chọi và nồng nặc mùi… thuốc.

Lái xe xếp hàng vào hầm xe trước khi khởi hành.
Lái xe xếp hàng vào hầm xe trước khi khởi hành.

Anh ta đốt thuốc lá liên tục và chạy như điên, lạng lách như làm xiếc. Mỗi khi xe dừng lại thì anh ta lại chui vào hầm xe chích hút và chỉ để tôi lái ở những điểm có cảnh sát giao thông trực. Tôi biết thêm một điều “bí mật” rằng anh ta là “bồ” của bà chủ xe và chỉ là lơ xe lâu ngày biết lái.

Về đến chân đèo Mang Yang (Gia Lai), vừa lo mạng sống của mình vừa nghĩ đến tính mạng của bao nhiêu hành khách vô tội khi chuẩn bị vào cung đường nguy hiểm lên đèo xuống dốc trong đêm tối, tôi nói: “Tối nay cho anh chạy về, vợ anh sắp sinh. Các chú nghỉ, sáng mai đi trả khách giùm. Anh về lo cho vợ đẻ”.

Xe về bến Đắk Lắk, tôi xin tiền tài và xin lại GPLX. Chủ xe và anh “bồ” chỉ trả nửa tiền và kiên quyết giữ GPLX của tôi lại với lý do để đăng ký xếp tài bởi nếu không có, người ta không cấp lệnh xuất bến. Tôi tìm đủ mọi cách không được, đành nói thẳng: “Trả GPLX để anh về lo cho vợ, chứ anh không chạy nữa đâu, không cần trả tiền cũng được...”. Bàn bạc, suy tính hồi lâu, họ trả cho tôi đủ tiền và trả luôn bằng lái. Lúc ra về, tôi nói nhỏ với chủ xe: “Chị muốn lâu dài thì phải thay lái xe, nếu không chúng sẽ bán cả chị, cả xe có ngày…”.

Vài tháng sau, tình cờ chở con trai bà chủ xe trên ra Đà Nẵng học, qua câu chuyện tôi mới biết: Chiếc xe ngày ấy bây giờ chỉ còn cái xác nằm trong bãi phế liệu. Chiếc xe đã đấu đầu với xe tải ngược chiều và bốc cháy. Tài xế người thì chết, người thì đi tù vì tàng trữ, sử dụng ma túy. “Mẹ cháu cũng bị thương nặng, vẫn còn di chứng” – cậu con trai ngậm ngùi.

Lái xe “nịnh” chủ

Khi tôi chạy xe khách giường nằm cho một nhà xe tuyến Buôn Ma Thuột - TP. Hồ Chí Minh, cao điểm chiều đi, chiều về mỗi đêm hai đầu có tới 4 - 5 chiếc xe xuất bến. Tôi được phân chạy chiếc xe do lái xe T. là tài chính.

Trong lần quay đầu từ TP. Hồ Chí Minh về Buôn Ma Thuột, bơm buồng vệ sinh tự hủy của chiếc xe bị hỏng, mùi xú uế từ nhà vệ sinh cuối xe hành hạ cả hành khách và lái xe suốt một đêm. Xe về đến bến bỏ khách sớm vào sáng hôm sau, T. bảo tôi ở lại cùng T. tháo bơm đi sửa để chiều kịp đón khách, tối đi tiếp.

Lái xe vệ sinh xe chuẩn bị cho chuyến đi mới.
Lái xe vệ sinh xe chuẩn bị cho chuyến đi mới.

Tôi bảo T. về báo với chủ xe kêu thợ chuyên nghiệp tới tháo và đưa đi sửa; còn lái xe phải về ngủ nghỉ cho khỏe thì tối mới lái tiếp được. Xong, tôi về nhà nghỉ ngơi. 16 giờ chiều tôi lên bãi đánh xe đi đón khách thì thấy T. người đầy dầu mỡ vừa tháo được cái bơm ôm ra ngoài. Vợ chồng chủ xe xuất hiện. T méc: “Anh chị xử thằng Vương thế nào chứ cùng đi với nhau, xe hư mà nó bỏ về ngủ, còn mình em phải làm từ sáng sớm đến giờ đây...”. Tôi trình bày với chủ xe: “Xe mình quay đầu liên tục, đêm nay đi, đêm mai về, lái xe phải có thời gian ngủ, nghỉ để lái cho an toàn, chứ như T. chui rúc từ sáng đến giờ, tối nay tới ca nó buồn ngủ gây tai nạn thì ai chịu trách nhiệm?”.

Tôi chạy xe vào Cư M’gar đón khách. 22 giờ đêm, T. chạy tài đầu, tôi bảo T. nằm ngủ cho khỏe để tôi đêm nay “gồng” chạy hơn cho T. một chút. T. không trả lời mà bước lên ghế tài, thể hiện ta đây rất khỏe. Khoảng 1 giờ sáng, qua thị xã Đồng Xoài (tỉnh Bình Phước) một đoạn thì bỗng “rầm”, kính chiếu hậu bên tài bị một chiếc xe ngược chiều quẹt vỡ tan tành. Khách trên xe la hét hoảng loạn khi nghe tiếng va chạm khá lớn. Chiếc xe ngược chiều chạy luôn không dừng lại. T. lùi, quay đầu xe rượt theo nhưng lốp sau bên phụ lọt xuống ruộng khiến chiếc xe bị sa lầy nằm im một chỗ.

T. năn nỉ tôi xuống giúp. Tôi trả đũa: “Cậu khỏe xuống khiêng xe lên rồi chạy tiếp đi”. Miệng nói vậy nhưng tôi vẫn xuống dùng con đội, đội nổi lốp lên kê, lót đưa xe lên đường. Chuyến xe đi về an lành. T. xin lỗi và mong tôi bỏ qua cho cách hành xử của mình. Tôi bảo: “Phận lái thuê thì lo chuẩn bị sức khỏe, lái xe cho an toàn. Gương chiếu hậu vỡ về chủ xe có tha cho mình không, hay rồi cũng bị trừ lương dần. Đây là may mới chỉ vỡ cái gương chiếu hậu...”.

(Còn nữa)

Bài 3: Những bác tài có tấm lòng nhân hậu

Theo Trương Nhất Vương (Báo Đắk Lắk)

Có thể bạn quan tâm

Một góc trung tâm xã Kon Chiêng.

Đánh thức Kon Chiêng

(GLO)- Từ quốc lộ 19 rẽ vào tỉnh lộ 666 khoảng 40 km thì đến xã Kon Chiêng. Hai bên đường là những triền mía xanh mát, thấp thoáng những mái nhà sàn trong không gian xanh thẳm của núi rừng, gợi về một Kon Chiêng đang vươn mình đổi thay.

Những chiếc bè nuôi thủy sản của ngư dân bị sóng đánh vỡ tan, trôi dạt ven biển.

Xác xơ làng chài sau cơn bão dữ...

(GLO)-Sau cơn bão dữ Kalmaegi (bão số 13), những làng chài vốn yên bình, đầy sinh khí bỗng chốc trở nên xác xơ, trơ trọi và ngổn ngang chỉ sau vài giờ bão quét qua. Cảnh quan rồi sẽ dần hồi phục, nhưng những mất mát, tổn thất vẫn sẽ đè trĩu trên đôi vai người dân ven biển rất lâu nữa...

Cảnh hoang tàn, đổ nát ở làng chài Nhơn Lý, Gia Lai. Ảnh: Đức Nhật

Gượng dậy sau bão

Bão Kalmaegi (bão số 13) đã tan, trên dải đất ven biển Gia Lai, Đắk Lắk, người dân lặng lẽ nhặt lại từng tấm tôn, viên ngói, gom góp chút bình yên từ đống hoang tàn.

Giữa tầng mây giữ trời

Giữa tầng mây giữ trời

(GLO)- Đỉnh Hàm Rồng cao hơn 1.000 m so với mực nước biển. Sườn núi sương mờ bao phủ này là nơi cán bộ, chiến sĩ Đài Quan sát thuộc Đại đội Thông tin (Phòng Tham mưu, Lữ đoàn Pháo phòng không 234, Quân đoàn 34) đồn trú.

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

Người lưu giữ hàng trăm “báu vật” Chư A Thai

(GLO)- Ở xã Chư A Thai (tỉnh Gia Lai), có một người đàn ông gắn bó cả cuộc đời với những “ký ức triệu năm” còn sót lại dưới lòng đất. Gần 25 năm qua, ông Rcom Sin đã lặng lẽ sưu tầm và trân trọng gìn giữ rất nhiều khối gỗ hóa thạch kết tinh của đất trời.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Thôn Lao Đu giữa bát ngát núi rừng Trường Sơn

Lao Đu đã hết lao đao

Nằm bên đường Hồ Chí Minh huyền thoại, cuộc sống của hơn 150 hộ dân thôn Lao Đu, xã Khâm Đức, TP Đà Nẵng nay đã đổi thay, ngôi làng trở thành điểm du lịch cộng đồng giữa bát ngát núi rừng. 

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

null