Hương mía

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước ở quê tôi, khi tháng Giêng về thường diễn ra một hoạt động mà đứa trẻ nào cũng đều rất háo hức đợi mong, đó là hợp tác xã tổ chức ép mía cho bà con nông dân. Lúc này, đám trẻ con chúng tôi thường được bố mẹ nhờ phụ giúp trông mía.

Chúng tôi thường rủ nhau nằm trên những ụ mía cao ngút, được ăn mía thỏa thích và hít hà mùi hương ngọt lịm. Cái mùi hương ấy đã theo chân những người con xa xứ, quyện chặt vào ký ức, len vào nỗi nhớ quê nhà, để đến mấy mươi năm sau, vẫn còn nhớ như in.

Ngày ấy, quê tôi trồng rất nhiều mía. Mía được trồng trong vườn, trên các bãi bồi ven sông, trên các triền đồi. Trên những cánh đồng bạt ngàn màu xanh, những cây mía thẳng đều tăm tắp, vươn cao đầy sức sống.

Tháng Giêng vào mùa thu hoạch mía. Mía được chặt sạch phần gốc và ngọn, phần ngọn non được dùng để làm giống cho vụ sau. Sau khi thu hoạch, bà con nông dân tập kết mía ở một bãi đất rộng do hợp tác xã chuẩn bị sẵn. Và, ngày hội ép mía bắt đầu.

Tôi nhớ vào những đêm trăng tháng Giêng đó, người người í ới gọi nhau, gần như cả làng tập trung ở một bãi đất rộng, ai ai cũng rộn ràng, mỗi người mỗi việc.

Mía của gia đình nào cũng được chất thành từng khối vuông vắn xung quanh khu vực trung tâm. Ở chính giữa là nơi đặt che ép mía và lò nấu đường. Che ép mía là 3 khối gỗ lớn hình trụ, được quay ép vào nhau bởi 2 con trâu to lực lưỡng đi vòng quanh để kéo quay.

Nước mía được hứng vào những cái thùng lớn, chuẩn bị cho công đoạn nấu đường. Lò nấu đường là một cái bếp khổng lồ được xây ngầm từ dưới lòng đất, bên trên đặt những chiếc chảo gang có đường kính cỡ hơn 1 m, thường thì lò có 3 chiếc chảo gang trên đó nước đường luôn sôi sùng sục.

Những thanh củi gộc lớn được ném vào lò, ánh lửa sáng rực cả một vùng. Khi nấu, nước đường sẽ dần dần chuyển sang màu vàng óng ánh, thơm nức.

Đường sau khi nấu tới, dẻo sền sệt, lóng lánh như hổ phách thì được đổ vào những chiếc chum sành có hình dáng rất đặc biệt, giống như hình tam giác ngược. Ở quê tôi lúc ấy gọi là cái muỗng đường.

124.jpg
Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùi hương của nước mía đường khi nấu thật đặc biệt. Hương bay ngào ngạt khắp vùng, thơm ngây ngất, như quyện vào không khí mát dịu của những ngày đầu xuân. Mùi hương của đường non thanh mát, ngọt dìu dịu, ngan ngát tỏa đi khắp nơi.

Mỗi gia đình sau mùa thu hoạch mía có khoảng 4-5 muỗng đường. Nhà tôi cũng vậy. Muỗng đường được đặt cẩn thận trong góc nhà, là tài sản của gia đình. Mỗi muỗng đường có đường kính miệng gần nửa mét, phần đáy nhỏ để nước mật đường chảy ra.

Đường non lúc mới nấu xong được múc từ chảo gang đổ vào muỗng và nút chặt phần đáy muỗng bằng lá chuối khô. Một thời gian sau, đường sẽ đông kết và rút mật, những lớp đường bên trên sẽ trắng dần lên.

Những muỗng đường được ba má tôi giữ cẩn thận, là của để dành. Mật đường được má tôi cẩn thận hứng vào những cái chum sành nhỏ cất đi, dành để nấu chè đậu ăn trong ngày hè oi ả.

Quê tôi lúc đó, người dân quần quật với ruộng đồng nhưng cuộc sống không mấy dư dả. Với gia đình tôi, cây mía trong vườn đã nuôi lớn anh chị em tôi, cùng vun đắp cho những ước mơ bay xa của những đứa trẻ ở vùng quê nghèo.

Hương mía cùng với tuổi thơ của tôi trong những ngày xưa êm đềm đầy tiếng cười của anh chị, của ba má là hành trang để tôi bước vào đời.

Tôi lớn lên cùng với những đổi thay của quê hương. Quê tôi giờ đây không còn những lò nấu đường tỏa hương thơm ngát, không còn mùi hương mía, mùi hương thấm đẫm nỗi nhọc nhằn một nắng hai sương của người dân quê. Nhưng ký ức tuổi thơ về những ngày cùng nhau thu hoạch mía, nếm đường non ngọt dịu vẫn còn giữ mãi.

Mỗi lần về thăm quê, ghé hàng nước mía, khi nghe mùi hương mía thì những hình ảnh xưa cứ ùa về trong tim.

Có thể bạn quan tâm

Hương phố, hương đồi

Hương phố, hương đồi

(GLO)- Thường thì khi gắn bó với một nơi quá quen thuộc, chúng ta hay mặc nhiên nghĩ rằng những gì đang hiện diện là hết sức bình thường, chẳng đáng bận tâm. Chỉ đến khi xa vắng mới thấy lòng thật chông chênh, khắc khoải.

Hương cau mùa cũ

Hương cau mùa cũ

(GLO)- Mỗi lần đi ngang qua vườn cau, lòng tôi lại xao động bởi mùi hương thanh khiết mà dịu dàng của những chùm hoa nở rộ. Hương cau không nồng nàn như hoa sữa mà thoảng nhẹ như một ký ức xa xăm, gợi nhớ những mùa cũ đã đi qua trong đời.

Hương lúa

Hương lúa

(GLO)- Tuổi thơ tôi gắn liền với cánh đồng lúa bát ngát với mùi hương lúa thơm nồng mỗi mùa vụ. Đó là hương thơm của quê hương, của những ngày tháng gắn bó với ruộng đồng, của những ký ức tuổi thơ êm đềm và tình yêu đất mẹ thiêng liêng.

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Nhớ tuổi thơ “cắt cỏ, chăn bò”

Ai cũng có một tuổi thơ với nhiều kỷ niệm. Tuổi thơ của chúng tôi ngày ấy ở quê cũng “đặc biệt” lắm. Đó là ngoài việc đi học, còn phải phụ giúp gia đình chăn bò, cắt cỏ, làm đồng. Tất nhiên, đó cũng là những ngày tháng vui chơi đầy ắp tiếng cười.

Minh họa: Huyền Trang

Nắng đượm thềm xuân

(GLO)- Trời nhè nhẹ dần ấm lên theo bước đi chầm chậm của mùa xuân. Ai cũng có cảm giác ngày tháng thênh thênh dài rộng hẳn ra, dù mỗi ngày vẫn chừng ấy giờ đồng hồ.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Hoa trang đỏ

(GLO)- Mỗi dịp 8-3 hay 20-10, khi thấy người thân, bạn bè gửi những bó hoa tươi thắm tới người phụ nữ mà họ yêu quý, lòng tôi lại bùi ngùi nhớ mẹ. Mẹ đã rời xa tôi gần 20 năm. Còn tôi lại chưa một lần tặng hoa cho mẹ.

Chạm miền thương nhớ

Chạm miền thương nhớ

(GLO)- Chiếc xe rẽ trái đưa chúng tôi vào con đường làng. Cánh đồng xanh giữa những vườn dừa tươi tốt dần hiện ra trước mắt. Một cảm xúc thật lạ kỳ đang dâng lên trong lòng.

Minh họa: H.T

Nơi những cánh chim trở về

(GLO)- Ngày bé, tôi thường phải ở nhà một mình. Với một đứa trẻ, điều ấy chẳng những không thú vị mà còn đáng sợ. Nếu ai đã từng xem bộ phim “Ở nhà một mình” của đạo diễn Chris Columbus sẽ thấy cậu bé Kevin phải đối diện với những hiểm nguy ra sao. 

Phụ nữ là để yêu thương

Phụ nữ là để yêu thương

(GLO)- Không phải ngẫu nhiên mà xưa nay danh xưng “phái đẹp” lại chỉ dùng khi nói về phụ nữ. Họ còn được ví như những bông hoa tươi thắm với tất cả sự nâng niu, yêu mến bởi cái đẹp tự thân không thể phủ nhận.

“Gặp gỡ êm đềm”

“Gặp gỡ êm đềm”

(GLO)- Gần như không thể đếm được mỗi chúng ta đã có bao nhiêu lần gặp gỡ trong đời. Dù so với cái rộng dài của thế gian thì “môi sinh” của một người cũng chỉ là bầu không khí nhỏ thôi.

Minh họa: Huyền Trang

Mùa xanh vào giêng hai

(GLO)- Như một câu thơ bất chợt ngân lên, rồi líu ríu theo chúng tôi suốt cả chặng hành trình, khi mùa xuân đang ở độ thật đầy đặn, thật viên mãn: Mùa xanh vào giêng hai.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vấn vít tơ hồng

(GLO)- Một chiều, khi chở con gái đi dạo, tôi bần thần dừng lại trước một bờ giậu thấp vàng ruộm dây tơ hồng. Con gái tôi thích thú ồ lên khi thấy loài dây leo lạ. Nghe tôi nói tên, con còn thắc mắc vì sao dây leo chỉ có màu vàng, hoa thành chùm trắng mà lại gọi là dây tơ hồng.

Tản mạn chuyện tình yêu

Tản mạn chuyện tình yêu

(GLO)- Trong một giờ học liên quan đến nội dung giáo dục giới tính, sau nhiều vấn đề được nêu ra thảo luận khá sôi nổi, tôi đặt câu hỏi thăm dò thử xem các em học sinh suy nghĩ thế nào về tình yêu ở tuổi học trò. Lớp học ngay lập tức được chia thành 2 nhóm với các ý kiến trái chiều.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Ngát hương mùa hoa trắng

(GLO)- Đầu xuân mới, Tây Nguyên khoác lên mình tấm áo trắng tinh khôi của những vườn rẫy cà phê. Đó là lúc đất trời như giao hòa trong sắc hương, khi từng chùm hoa trắng muốt nở rộ trên những cành cây, tỏa hương ngọt ngào quyến rũ khắp không gian.

Tác giả cùng người thân tại ngã ba biên. Ảnh: N.T.D

Tháng 2 nơi ngã ba biên

(GLO)- Khi vị Tết đã thấm đẫm trong từng câu chuyện, khi mùa xuân cạn nốt chén rượu đầy thì trên những nẻo biên cương, đất trời khoác lên mình tấm áo mới, rực rỡ và căng tràn nhựa sống.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Cỏ mùa xuân

(GLO)- Tôi đi cùng chiều trên cánh đồng tươi xanh và mềm mượt cỏ. Bàn chân, ánh mắt và cả tâm hồn đều chạm vào sắc màu của loài cỏ biếc. Tôi nghiêng xuống thật gần, nghe mùa thức dậy căng đầy và xôn xao niềm nhớ.