"Hai chân con rụng rồi, quen rồi, con muốn đi học"

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Chân cụt đến đầu gối, đường đến trường thì lởm chởm đá hộc, hai năm qua Thào Thị Gống đi học trên đôi chân của người chị gái mới lên 9.

Gống đang học lớp 1 ở điểm trường bản Xa Lú thuộc Trường tiểu học Chiềng Khừa, huyện Mộc Châu, tỉnh Sơn La. Ngồi trong lớp, dáng Gống nhỏ thó chưa bằng nửa các bạn cùng trang lứa.

 

Gống đến trường mỗi ngày bằng đôi chân của chị gái Thào Thị Trai, 9 tuổi.
Gống đến trường mỗi ngày bằng đôi chân của chị gái Thào Thị Trai, 9 tuổi.

Chị cõng em đến trường

Bố mẹ đi làm nương, rảnh rỗi mới chở được các con đến trường. Thay bố, thay mẹ, đều đặn mỗi ngày Gống được người chị gái là Thào Thị Trai - đang học lớp 4 - cõng đến trường rồi cõng về nhà. Cõng Gống đến trường, bữa nào Trai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại.

"Cõng thêm Gống mệt lắm đấy. Nhưng thương bố, thương mẹ, thương Gống, em làm đôi chân thay Gống đến trường" - cô bé Thào Thị Trai chững chạc nói.

Suốt hai năm qua, sức vóc của một đứa trẻ lên 9 cõng thêm đứa trẻ lên 6 và nụ cười tươi tắn, hồn nhiên của Gống khiến thầy cô và các bạn trong trường cảm phục.

 

Hai đứa con gái cõng nhau mệt nhọc.
Hai đứa con gái cõng nhau mệt nhọc.

Thỉnh thoảng thấy hai đứa con gái cõng nhau mệt nhọc, cậu bé Thào A Vảng (anh họ của Gống) "ra tay nghĩa hiệp" cõng giúp. "Thấy Trai cõng em nó tội nghiệp, mình ưng là mình cõng thôi. Con Gống không có chân, nó muốn đi học mình phải giúp nó" - Vảng giải thích.

Chưa nói sõi tiếng phổ thông, khó khăn lắm Gống mới tâm sự được trọn vẹn câu: "Gống không có chân nhưng Gống muốn đi học".

Ở điểm trường Xa Lú, thầy cô tận tình chăm sóc, dạy dỗ Gống, còn các bạn thích chơi đùa với Gống. Cô bé nhỏ thó lết đi bằng đầu gối vui chơi với bạn bè, trò nào cũng chơi, trò nào cũng hăng.

 

"Hai chân con rụng rồi".
"Hai chân con rụng rồi".

Đầu gối của em nhăn nhúm, co rúm lại vì phải lết đi nhiều quá, nhưng Gống lắc đầu kêu không đau. Gống đã quen với việc đi lại trong nhà, trong lớp học, sân trường bằng hai đầu gối.

"Hai chân con rụng rồi, sợ bố mắng..."

Gống là con thứ hai. Trên Gống là chị Trai, dưới Gống còn ba em nhỏ nữa. Vì muốn đẻ cố cậu con trai, anh Thào A Tánh, năm nay mới 24 tuổi, đã sinh tới năm đứa con, nghèo lại càng nghèo, nay thêm tiền thuốc thang chữa bệnh cho Gống nên càng túng quẫn.

Gống sinh ra vẫn có chân, đi lại bình thường như mọi người. Năm 2015, một lần cháu bị sốt và đôi chân đông cứng lại, véo không thấy đau. Thào A Tánh đưa con đến bệnh viện thì bác sĩ nói cháu bị tắc mạch máu chân, không chữa được.

Vợ chồng anh chạy vạy tiền bạc ôm con xuống Bệnh viện Nhi trung ương chữa trị, ba tuần sau bác sĩ cho cắt bỏ đôi chân. "Nhưng thương cháu còn nhỏ quá, gia đình xin cho cháu về nhà chạy chữa bằng thuốc Nam. Ai ngờ..." - ông bố nghẹn ngào.

 

Em Thào Thị Mỷ (phải) là người bạn thân thiết cùng chơi đùa và luôn bên cạnh giúp đỡ Gống.
Em Thào Thị Mỷ (phải) là người bạn thân thiết cùng chơi đùa và luôn bên cạnh giúp đỡ Gống.

Bên bếp lửa, chị Mùa Thị Tùng (26 tuổi, mẹ của Gống) không kịp ngăn dòng nước mắt: "Khổ quá rồi, không muốn kể nữa đâu". Mấy đứa trẻ ngồi cạnh bên thấy mẹ khóc thì ngơ ngác nhìn, còn bé Gống lê đầu gối dựa vào lưng bố lắng nghe mẹ tâm sự.

"Bố nó đi lên bản, ở nhà tôi thấy chân cháu bị rụng mất. Tôi nhớ mãi câu nói của cháu lúc đó: "Hai chân con rụng rồi, sợ bố mắng". Cháu sợ nên khóc mãi" - người mẹ đau đớn kể.

"Quen rồi. Không đau. Con đi học" - Gống cố phát âm rành rọt từng từ. A Tánh xoa đầu con gái, xót xa: "Giờ cháu quen rồi, chơi được với các chị, các bạn. Chân cháu không còn đau, mùa đông thì buộc thêm giẻ vào chân cho cháu đi đỡ buốt".

Mong một đôi chân giả cho Gống

Điểm trường bản Xa Lú có năm thầy cô giáo và hơn 50 em học sinh từ lớp 1 đến lớp 5. Thầy cô đều thương Gống và kèm cặp em học thêm.

 

Mong Gống có một đôi chân giả để em tự vận động, đi lại.
Mong Gống có một đôi chân giả để em tự vận động, đi lại.

Thầy giáo trẻ Điêu Chính Nghinh - giáo viên chủ nhiệm của Gống - vẫn nhớ như in ngày đầu nhận công tác nhìn thấy hình ảnh hai chị em Gống cõng nhau đến trường.

"Tôi vừa xúc động vừa cảm phục, vừa thương Gống vì đôi chân không lành lặn. Tôi mong em học tập thật tốt để cuộc đời em đỡ khổ về sau" - thầy Nghinh nói.

Thầy giáo Trần Văn Dĩnh (phụ trách điểm trường) nói các thầy, các cô ở đây chỉ mong nếu có thể sẽ xin cho Gống một đôi chân giả để em tự vận động, đi lại.

Thầy giáo Nguyễn Hữu Hùng (hiệu trưởng Trường tiểu học Chiềng Khừa) là người đăng clip nghị lực của cô bé Gống không chân lên mạng khiến nhiều người cảm động. Điểm trường này xa nhất trung tâm.

Thầy nói về Gống: "Gống sinh ngày 12-4-2011, năm nay vừa tròn 6 tuổi vào lớp 1. Tuy em khuyết tật nhưng chịu khó đi học từ cấp mầm non đến tiểu học, hòa nhập với các em toàn trường. Biết hoàn cảnh của em, chúng tôi đều cảm phục trước tinh thần vượt khó vươn lên của em. Em có học lực khá, chăm chỉ, thích học và thích chơi với bạn bè".

 

Điểm trường xa xôi, thầy cô vất vả

Thầy cô luôn dành tình cảm, quan tâm đến Gống, kèm cặp cho em nhiều hơn để theo kịp các bạn.
Thầy cô luôn dành tình cảm, quan tâm đến Gống, kèm cặp cho em nhiều hơn để theo kịp các bạn.
Từ thị trấn Mộc Châu vào trung tâm xã Chiềng Khừa khoảng 25 km, rồi đi tiếp 13 km đường đất đá lởm chởm nữa mới tới điểm trường Xa Lú.

Ngày nắng bụi mù mịt, ngày mưa đường lầy lội, trơn trượt, cung đường này là nỗi khiếp đảm của dân bản và thầy cô, chỉ có "tay lái lụa" quen từng chỗ cua, khúc ngoặt mới dám ngược đường lên bản.

Nhờ sự giúp đỡ của các anh Huyện đoàn Mộc Châu và thầy giáo Hùng, chúng tôi mới đến được điểm trường Xa Lú sau hai lần dừng đợi cho hai con rắn cạp nong trườn qua đường.

Ở điểm trường Xa Lú có năm thầy cô thường xuyên cắm bản, dạy lấy con chữ cho con em người dân tộc Mông. Không điện, không nước sạch. Cuối tuần các thầy cô mới trở ra thị trấn để về thăm nhà.

Cô giáo Hoàng Thị Bình (25 tuổi) là giáo viên trẻ nhất cắm bản ở điểm trường. Mới lập gia đình nhưng cô Bình vẫn vận động gia đình cho cô được đến với các em. Khiếp đảm nhất với cô là những ngày mưa trơn trượt, cô giáo phải có sự giúp đỡ của các thầy hay dân bản khiêng giùm xe máy.

Chia sẻ về mong muốn của gia đình, A Tánh nói năm ngoái gia đình đưa cháu xuống Hà Nội thăm khám, bác sĩ cho biết Gống còn bé quá, phải đợi lớn lên mới lắp được chân giả vì đỡ tốn chi phí thay nhiều chân.

Gống cũng được các nhà hảo tâm trao tặng xe lăn nhưng đường ở bản gồ ghề, đá lởm chởm không tự đi bằng xe lăn được. "Mong mỏi lớn nhất của gia đình là lắp cho cháu đôi chân giả để cháu đi lại nhưng gia đình khó khăn quá, nợ nần chồng chất không lắp nổi" - A Tánh bày tỏ.

Hà Thanh/tuoitre

Có thể bạn quan tâm

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Sống chậm với đĩa than trong thời đại số - Kỳ 1: Sự hồi sinh của dòng đĩa Vinyl

Trong thời đại mà một thiết bị đeo tay có thể chứa đến 60 triệu bài hát, việc lựa chọn nghe nhạc từ một chiếc đĩa than tưởng như là lỗi thời. Nhưng thực tế, đó lại là biểu hiện của một xu thế tìm lại sự nguyên bản, chậm rãi và thật lòng trong trải nghiệm thưởng thức.

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Sợi tơ mong manh kết nối trăm năm

Khi nói đến sưu tầm đồ cổ ở Việt Nam, người ta thường nghe tới đồ gốm, sành sứ, hay đồ gỗ… chứ ít ai biết đến những món đồ vải mà qua đó thể hiện tay nghề thêu huy hoàng, vang danh thế giới của người Việt hàng trăm năm trước.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ lọt Top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ và hành trình vào top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới

(GLO)- Với nghiên cứu về ô nhiễm vi nhựa và công nghệ xử lý nước thải, Tiến sĩ Nguyễn Minh Kỳ (SN 1985, Phân hiệu Trường Đại học Nông Lâm TP. Hồ Chí Minh tại Gia Lai) được Đại học Stanford (Mỹ) và Nhà xuất bản Elsevier vinh danh trong top 2% nhà khoa học ảnh hưởng nhất thế giới năm 2025.

Sê San: Sông kể chuyện đời…

Sê San: Sông kể chuyện đời…

(GLO)- Dòng Sê San miệt mài chở nặng phù sa; sóng nước bồng bềnh không chỉ kể câu chuyện mưu sinh, bảo vệ phên giậu, mà còn gợi mở tương lai phát triển bền vững, góp phần khẳng định vị thế của vùng biên trong hành trình dựng xây quê hương, đất nước.

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

Chiếc nỏ của người lính trận Ia Drăng

(GLO)- Mang ra chiếc nỏ được cất giữ hơn 30 năm, ông Siu Long (làng Gòong, xã Ia Púch, tỉnh Gia Lai)-nhân chứng trong trận đánh thung lũng Ia Drăng 60 năm trước chậm rãi nói: “Tôi muốn tặng món quà Tây Nguyên này cho một người bạn đến từ nước Mỹ”.

Ông Ksor Yung có lối sống trách nhiệm, gần gũi nên được mọi người quý mến. Ảnh: R’Ô Hok

Ksor Yung: Từ lối rẽ sai lầm đến con đường sáng

(GLO)- Từ một người từng lầm lỡ, ông Ksor Yung (SN 1967, ở xã Ia Rbol, tỉnh Gia Lai) đã nỗ lực vươn lên trở thành người có uy tín trong cộng đồng. Ông tích cực tham gia vận động, cảm hóa những người sa ngã, góp phần giữ gìn an ninh trật tự và củng cố khối đại đoàn kết dân tộc.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

null