Gương mặt thơ: Đoàn Văn Mật

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nhà thơ Đoàn Văn Mật quê Nam Định, hiện đang sinh sống ở Hà Nội, là Trưởng ban thơ Tạp chí Văn nghệ Quân đội. Có cảm tưởng anh sinh ra để làm thơ.
 
Đọc chùm thơ anh gửi, tôi ngồi thừ ra, ám ảnh, rất ám ảnh, dẫu thơ anh nhẹ nhàng như tính cách của anh ngoài đời. “Ở rất xa mùa xuân/những bông cúc ngời lên như nắng/như khăn áo một người chộn rộn/vừa bước đi vừa ngẫm ngợi gì” thì cúc ở đây nó không còn là cúc, nó là người. Lại nữa: “cây thu mình ngắn lại/sợ mùa đông cồng kềnh”. Có ở xứ Bắc, trải qua những mùa đông nhiều khi giờ chỉ còn kỷ niệm, ngắm người áo bông áo khoác, mới thấy cái sự cồng kềnh bởi mùa đông nó như thế nào, nhưng gán cái sợ cồng kềnh ấy cho cây thì tài quá.
Là một giọng thơ chững chạc cất lên trong dàn thơ Việt hiện nay, thơ anh khiến ta khi đọc luôn phải suy nghĩ, luôn phải liên tưởng và nhiều lắm những xốn xang. Sự xốn xang của những con chữ dư ba đầy khắc khoải nhưng cũng đầy trách nhiệm. Mới xuất bản 3 tập thơ trong khi anh làm rất nhiều thơ, chứng tỏ sự cẩn trọng của anh khi làm tập.
Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.
Hoàng cúc
Minh họa: H.T
Minh họa: H.T
Ở rất xa mùa xuân
những bông cúc ngời lên như nắng
như khăn áo một người chộn rộn
vừa bước đi vừa ngẫm ngợi gì.
Trên cánh đồng, hoa mùa lập thể
bông cúc vàng dầu ở rất xa
ta vẫn thấy chúng gần gụi nhất
như áo em phía ngày cũ trôi về.
Trôi về cả khoảng trời náo nức
đang bừng lên trên sắc hoa vàng
khi ta nhớ mùa đông nào xa lắc
khuôn mặt em buông xuống dịu dàng.
Khi rất gần mùa xuân
những bông cúc lại ngời lên xa vắng.
Cuối đông
Minh họa: H.T
Minh họa: H.T
Đường xa thương nắng cũ
gió qua chiều tóc xanh
cây thu mình ngắn lại
sợ mùa đông cồng kềnh.
Những đào he hé nụ
đã khoác màu cô dâu
sợ hoa xoan lầm ngõ
mây về tím chân cầu.
Người đi như tuổi trẻ
im lặng cũng theo đi
chợt bóng câu cửa sổ
nhắn với tôi điều gì.
Tôi ngồi ở trong phòng
nghe ngoài xa gió gọi
mưa dắt nhau vào xuân
gửi tình cho lá mới.
Những đám mây cuối trời
Minh họa: H.T
Minh họa: H.T
Đã dạt về cuối trời
vẫn đổ bóng sang vòm trời khác
những đám mây kia ơi
bay nhẹ thế làm ta kinh ngạc.
Bay như chưa biết mình từ nước
chưa từng hóa cơn mưa
chưa từng có phút giây cuồng nộ
vô ưu bay, chẳng để ai ngờ…
Những đám mây kia ơi
chân trời ấy làm sao chứa được.
Đã có lúc ghì mình sát đất
rồi bay theo mộng mị kiếp người
nhòa tất thảy vào đời sống khác
lại làm mây di tán lưng trời.
Bay nhẹ thế, làm sao ta hiểu nổi
mi từng mang gương mặt con người. 

Có thể bạn quan tâm

Báo chí trong thời đại AI

Báo chí trong thời đại AI

(GLO)- Sẽ không quá khi nói rằng, chúng ta đang ngày ngày hít thở trong bầu không khí “số”. Sự phát triển mạnh mẽ của khoa học công nghệ nói chung và trí tuệ nhân tạo (AI) đang đưa các ngành nghề vào cuộc chạy đua để không bị tụt hậu. Báo chí càng không ngoại lệ.

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

null