Gió trong gió

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Sương đưa bàn tay ra ngoài ô cửa sổ, cố với lấy một cái gì đó vô hình. Bỗng dưng cô có ý nghĩ muốn nắm chặt những hư ảo của không gian trong bầu trời sáng một màu nguyệt bạch kia. Gió lùa. Thân thể người đàn bà gần ba mươi vẫn kịp thấu nhận cái rét đầu mùa. Cô nhớ gió hơn bao giờ hết. Cô nhớ cả kiểu vờn đuổi nhau của gió trên từng cuống lá, từng cành cây. Thậm chí, gió khi thành bão, đáng sợ như hung thần, cô vẫn nhớ. Lại có bận, cô tưởng tượng gió không ở trên trời, gió không lén lút núp trong mây. Gió nằm dưới chân cô, mỗi lần theo chồng ra thăm viếng người đã khuất. Đất thì thầm lời nguyện ca, và những kẻ đang nằm trong đất lặng yên gõ nhịp từng hơi thở. Gió không thể làm xương thịt họ buốt rét thêm nữa. Gió thành bạn đồng hành, du ngoạn với họ khắp nơi khắp chốn. Gió đẩy, gió đưa, gió làm tín hiệu báo cho người thân biết: họ về.
 

 Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang

Sương nghĩ ngợi nhiều quá về gió. Chiều không gian trong trí não của cô đôi khi nhập nhoạng, mờ ảo. Chúng chập lại, giãn ra theo ý cô. Khung cửa sổ đêm mười lăm lồng lộng gió và trăng. Tóc Sương vừa dài được một nửa của thuở mười bảy. Tóc bị gió đùa chơi. Những sợi tóc mỏng manh, gầy guộc. Gió vô ý, chỉ cần vươn vai một xíu, là cả sống lưng cô đều ngấm gió, đau nhức, choáng váng. Sương nhận lấy gió, rồi tỏa hơi lạnh ra bàn tay, gan bàn chân, trên từng cơ mặt. Gần ba mươi, chưa đủ thời gian để cô buột miệng thốt lên: Đôi khi gió không lạnh lắm. Bao giờ cô cũng cảm thấy thân thể mình buốt rét. Bốn mùa. Vì gió.

Sương ghét gió, ghét mưa, ghét cái lạnh mỗi lần đông về. Sang xuân, xứ sở này ru giấc ngủ bằng mưa. Còn xứ khác, nơi chồng cô sinh ra, cái lạnh bám riết đến khô nứt vào thịt da. Sương nguyền rủa những đợt rét qua từng kẽ răng. Bỗng dưng, cô thèm ngồi bên cạnh chiếc lò sưởi. Ngắm, lắng nghe tiếng lửa nổ tí tách. Nhìn củi khô cháy thành than. Hai thứ màu sắc của lửa và củi nhập nhòe, nhưng đủ để làm ấm cả căn nhà, hồng hào những khuôn mặt người.

Hai mươi tư giờ. Chiếc đồng hồ để bàn bé tí, tích tắc, chầm chậm ru giấc cho chồng cô ngủ yên. Ba cái kim: giờ, phút, giây xoay mòng mòng trong mắt Sương. Thời gian không còn trật tự chạy theo vòng quay của từng múi giờ nữa. Sương đảo lộn nó bằng cách dùng ý nghĩ để điều khiển. Như một kiểu thôi miên. Tất cả đều phải theo ý muốn của cô. Sương chợt nghĩ: Biết đâu, một ngày nào đó, cô điều khiển được cả gió. Biết đâu, cô có thể làm cho gió hiển hiện ra thành một hình dạng? Và, biết đâu, đôi tay cô, sẽ được gió dìu dắt đi một điệu ballad nhẹ nhàng trong đêm tĩnh mịch? Có lẽ, lúc ấy cô sẽ nhận ra được: Gió đáng yêu hơn nhiều? Sương mỉm cười với thứ tưởng tượng vừa mới thoáng qua trí não mình.

Đêm, cuối tháng mười một. Nghe đài báo: “Gió mùa Đông Bắc về”, như câu hát thấm lòng người xa quê. Sương nghĩ đến mẹ anh. Người đàn bà lam lũ đang tuổi hồi xuân, sống trong một căn nhà trống, nhiều gió. Sương cũng nghĩ đến bố anh, người đàn ông chưa đi trọn sáu mươi năm, gió từ dưới lòng đất thổi thốc qua xương, gió từ trên ngọn cây phiêu du với linh hồn. Đời gió thì vĩnh viễn. Đời người chỉ là cõi tạm. Sống gửi-thác về.

 

*

*     *


- Ngủ đi em. Gió thế này… (chồng cô bao giờ cũng dịu dàng, vậy mà Sương vẫn thấy lạnh. Có lẽ cái lạnh thường cố hữu, bướng bỉnh. Ít nhất là với riêng cô).

- Anh có nghe được những âm thanh khác ở trong tiếng gió không?

Nhân nhíu mày. Đáp vội:

- Thì gió, thì cánh cửa va vào nhau, thì tiếng lá cây…

- Không, ngoài gió ra?

Nhân ngáp dài, nhìn sang cánh quạt đang quay vù vù, đưa tay chỉ. Sương ngoảnh mặt về phía khác hờn dỗi. Trong trí não cô, bầu trời đêm còn có những thứ khác không rõ hình dáng, âm thanh cụ thể. Sương thì thầm, đủ để chồng nghe:

- Tháng tư, đưa bố ra đồng, gió khóc.

Nhân khẽ liếc qua khung cửa, ánh sáng vời vợi. Trăng mười lăm. Bố đi với gió. Anh choàng tay ôm vợ từ phía sau, thầm cảm ơn nàng.

- Ừ, thì trong gió có bố…

Sương vẫn thấy lạnh. Cô từng mơ, mỗi lần đêm hết, bừng tỉnh giấc vào buổi sáng chỉ thấy một trời gió ấm, không làm cô buốt rét xương thịt. Gió của Sương hơi khác người một chút.

*

*     *

32 tuổi. Nhân đi nước ngoài. Mỗi lần nhận những lá thư mùa đông, Sương chỉ toàn nghe anh kể về tuyết. Cô nheo mắt, nhận ra trong tim mình có một khoảng để dành riêng cho gió.

34 tuổi. Nhân vẫn kể về tuyết, chưa một lần nhắc đến gió. Sương co người, tự mình ôm lấy thân thể mỏng manh, yếu đuối. Gió không đủ sức quật ngã những khao khát mãnh liệt trong tâm hồn cô. Nhưng, gió đã giết chết tình yêu. Cô mường tượng đến thứ linh cảm nào đó thi thoảng cứ phập phồng trong suy nghĩ. Thư tay thưa dần. Anh chuyển sang gửi mail. Chữ ít đi. Và, một ngày, nó không còn là thư nữa. Những cái mail chuyển thành mấy dòng ngắn ngủi, vội vã, nguệch ngoạc như tin nhắn. Sương mất hết cảm giác. Gió cũng chẳng muốn làm cô lạnh hơn nữa.

Sương 32 tuổi. Nhân gửi về một lẵng hoa hồng trắng. Ngày mới yêu, Sương cứ thắc mắc, mỗi lần nhận hoa hồng đỏ của anh: “Nếu không yêu, người ta sẽ tặng hoa màu gì?”, Nhân, lúc ấy chỉ cười trừ qua quýt. Nhưng, đến lần sinh nhật sau, Sương lại hỏi tiếp. Nhân buột miệng: “Hoa hồng trắng”.

Nhân không về nữa. Bên đó, chẳng có gió. Tuyết thường rơi nhiều như trong thư Nhân kể. Sương nghĩ đến những căn nhà kiên cố, ấm cúng. Người ta chỉ việc ngồi cạnh nhau mỗi mùa đông, ngắm lửa reo tí tách trong lò sưởi. Sương quay nhìn cái bếp ga lạnh lẽo. Bật khóc. Người đàn bà qua tuổi ba mươi, không chồng, con.

Trong gió còn có nước mắt.

Vân Giang

Có thể bạn quan tâm

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Mở lối vào thế giới sắc màu

Mở lối vào thế giới sắc màu

(GLO)- Từ nét màu nước chấm phá, mực tàu loang trên giấy dó, đến những dòng thư pháp bay bổng hay gam màu rực rỡ của tranh sáp màu, acrylic - tất cả hòa quyện tại những lớp học vẽ. Mùa hè, những lớp học nhỏ ấy lặng lẽ góp phần vun đắp tâm hồn nghệ thuật cho nhiều bạn trẻ.

Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

Cặp đôi nghệ sĩ Nguyễn Cơ-Hồng Mai: Hòa điệu cùng tình yêu nghệ thuật múa

(GLO)- Cùng sinh năm rồng (1988) và lớn lên với tình yêu dành cho từng nhịp vũ đạo, Nguyễn Văn Cơ và Trần Thị Hồng Mai-hai nghệ sĩ trưởng thành từ Nhà hát Ca múa nhạc tổng hợp Đam San trở thành cặp đôi hiếm hoi của làng múa ở cao nguyên Pleiku, luôn song hành cả trên sân khấu và trong đời sống.

Vở ca kịch bài chòi trò chơi của quỷ: Tôn vinh chiến sĩ công an, cảnh tỉnh kẻ lầm lạc

Vở ca kịch bài chòi trò chơi của quỷ: Tôn vinh chiến sĩ công an, cảnh tỉnh kẻ lầm lạc

(GLO)- Vở diễn Trò chơi của quỷ do Ðoàn ca kịch bài chòi Bình Ðịnh (thuộc Nhà hát Nghệ thuật truyền thống tỉnh Gia Lai) dàn dựng vừa giành huy chương đồng tại Liên hoan Nghệ thuật sân khấu chuyên nghiệp toàn quốc về “Hình tượng người chiến sĩ Công an nhân dân” lần thứ V-năm 2025.

"Núi trên đất bằng"

"Núi trên đất bằng"

(GLO)- Tiến sĩ Hà Thanh Vân đã nhận xét Tiểu thuyết "Núi trên đất bằng" của Võ Đình Duy là một tác phẩm văn chương đầu tay ra mắt năm 2025, đánh dấu bước chuyển đầy bất ngờ từ một kiến trúc sư trẻ sống ở Gia Lai sang hành trình kiến tạo thế giới văn chương.

NHÀ THƠ ĐÀO AN DUYÊN: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

Nhà thơ Đào An Duyên: Thiết tha giữ lại những xanh tươi cuộc đời

(GLO)- Với nhà thơ Đào An Duyên, đọc và viết chính là hành trình nuôi chữ. Trong hành trình ấy, chị chọn một lối đi riêng, chắt chiu xúc cảm, gửi tiếng lòng vào từng con chữ với niềm mong giữ lại những xanh tươi cuộc đời, từ đó góp thêm một giọng thơ giàu hương sắc cho văn chương Gia Lai.

BẢO TỒN CÁC KỊCH BẢN TIÊU BIỂU CỦA HÁT BỘI BÌNH ĐỊNH: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

Bảo tồn các kịch bản tiêu biểu của hát bội Bình Định: Nên tìm hướng đi mới, phù hợp thực tế

(GLO)- Hát bội Bình Định là một di sản văn hóa đặc sắc với nhiều vở tuồng kinh điển như: Sơn Hậu, Tam nữ đồ vương, Ngũ hổ Bình Tây, Hồ Nguyệt Cô hóa cáo (còn có tên khác là Chém cáo, Cổ miếu vãn ca) của Nguyễn Diêu, Trầm hương các, Diễn võ đình và Cổ thành… của Đào Tấn.

Nguyễn Nhật Ánh: Người làm vườn

Nguyễn Nhật Ánh: Người làm vườn

Tôi không phải một dịch giả chuyên nghiệp - mào đầu vậy hoàn toàn không phải để biện hộ cho những sơ suất, sai sót và thô lậu mà bất cứ ai khi chạm tay vào việc dịch nói riêng, việc chữ nghĩa nói chung, dẫu là tay thuận hay tay ngang, đều phải đối mặt và chịu trách nhiệm.

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Khẳng định vị thế là cơ quan báo chí chủ lực

Để chào đón thời khắc đặc biệt của đất nước, của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ cao cả với vai trò, vị thế là cơ quan ngôn luận của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam; thực hiện nhiệm vụ mà người đứng đầu hệ thống Mặt trận đã tin tưởng giao phó; kể từ tháng 7.2025, Báo Đại đoàn kết ra mắt ấn phẩm Tinh hoa Việt bộ mới.
Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

Đèo An Khê: Dấu ấn lịch sử

(GLO)- Nếu như Tây Bắc có “tứ đại danh đèo”: Mã Pí Lèng, Ô Quy Hồ, Pha Đin, Khau Phạ thì vùng duyên hải miền Trung lên đại ngàn Tây Nguyên cũng có “ngũ danh đèo”: An Khê, Phượng Hoàng, Khánh Lê, Ngoạn Mục, Violak.

default

Địa phận Phủ Hoài Nhơn được xác lập năm Hồng Đức thứ 2 (1471), là miền “viễn châu” khá rộng; sau hơn 550 năm, vùng đất rộng lớn lúc ban đầu được phân chia thành nhiều tỉnh thuộc Nam Trung bộ và Bắc Tây Nguyên. 
null