Gió bấc khôn nguôi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Có những ngày tháng mười thật lạ. Giữa lành lạnh cơn bấc đầu mùa, trái tim như run rẩy bởi bao xao động ngân lên trong tiềm thức. Ký ức như ánh đèn tỏa quầng sáng ấm áp và diệu vợi trong đêm. Có một khoảng trời mà tôi đã gói ghém thật nhiều thương nhớ riêng dành cho mẹ. Để rồi khi đi qua bao đắng ngọt vui buồn, hình bóng mẹ vẫn lặng thầm lấp đầy những trống trải trong tôi. Dù biết mình thật nhỏ bé giữa thế gian bao la này nhưng tôi mãi là tất cả của mẹ.
Tháng mười, những khuya mất ngủ trời đầy sao, gió lang thang ngoài hiên gợi một nỗi riêng tư man mác, tôi thường nghĩ về mẹ. Sự tĩnh lặng của đêm như khỏa lấp mọi ngõ ngách trong tâm hồn. Đó là khi những sâu xa kín đáo từ bên trong được cất tiếng. Những nỗi buồn thổn thức như loài hoa nở về đêm ngây ngất một làn hương cũ. Đâu đó ngoài khóm lá mơ hồ vọng lại tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Lòng tôi tự hỏi, cái lạnh đầu mùa có len vào giấc ngủ của mẹ, gió sương ngoài trời có làm mẹ thao thức bởi những tiếng kêu khớp rã rời-thanh âm của bao tháng ngày lặn lội áo cơm? Đêm của mẹ như dài thăm thẳm, là vì nỗi bận lòng về đứa con ở một phương trời khác hay bề bộn xót xa những thất bát mùa màng? Gió tràn hun hút qua cánh đồng, có phải tóc mẹ bạc dần từ những khuya lạnh gió trở chông chênh?
Tháng mười, tôi gặp lại mùa lau trắng trong những hình dung cũ. Một loài cây âm thầm bén rễ vào hoang vu, mong manh như một lời hẹn cuối. Gió thổi ngàn lau kể chuyện viễn du, giăng vào lòng người những tàn phai, xoáy buốt. Tôi nhớ dáng mẹ về giữa chạng vạng mưa dầm, ống quần bết ướt vương những cánh hoa lau. Nhớ ô cửa sổ trông ra vạt đồi bàng bạc lau trắng, giữa màn sương thanh mảnh như hơi thở của mùa. Mẹ thường ngồi lặng lẽ vá áo sau ô cửa ấy. Còn tôi, trầm tư bên mẹ nhìn ra mảnh trời lưng lửng bóng mây, mông lung mơ về những chân trời lạ. Tóc mẹ màu lau trắng, tóc tôi màu đêm đen, tôi đâu biết một ngày mình như cánh chim lạc lối, giữa xa xôi nhớ mẹ phải quay về. “Dù cho phú quý vinh quang, vinh quang không bằng có mẹ”. Bóng mẹ nhòa vào hoàng hôn lấp lửng lưng đồi, gió vẫn ràn rạt thổi suốt mùa lau…
Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Tháng mười, tôi ra trước hiên nhà trông theo những đàn chim di trú. Lặng lẽ và mải miết, cánh chim bạt gió mang theo những câu chuyện mùa màng qua bao vùng đất lạ. Tôi thường tự hỏi, đường xa mỏi cánh có làm đàn chim di trú nhớ một quãng đồng xanh, một vạt rừng thẳm từ nơi chúng đã bay đi? Chúng đến từ đâu và sẽ về đâu, cạm bẫy suốt dặm dài sương gió có làm cánh chim nào bị bỏ lại? Thế gian này, dù là những cuộc dứt mình ra đi hay xé gió quay về, thì đều ứa nghẹn bao niềm nỗi bể dâu.
Có những chiều tháng mười, tôi ngồi đợi một tiếng chim ngày cũ. Chưa bao giờ tôi thấy được hình dáng loài chim ấy, chỉ nhận ra một giọng hót như lạ như quen, vút lên bất chợt rồi cứ hoài lẻ loi, da diết. Những cái tên mà người đời đặt cho chúng cũng vô định theo giọng hót, có thể là “bắt cô trói cột”, cũng có thể là “chín cô bốn chục”, “năm trâu sáu cọc”… Tôi về bâng quơ hỏi mẹ, người lại nghe từ giọng hót đó một nỗi “thương con xót ruột”, giữa thăm thẳm rừng chiều. Ngày tôi khăn gói đi xa, những giấc mơ đôi khi sẩy ra khỏi chiếc lồng phố thị, trở về ngọn đồi sương khói tìm lại tiếng chim thuở nào. Mường tượng những ngày gian nhà chỉ có bóng mẹ, tháng mười hiu hiu cơn bấc, hẳn là tiếng chim đã hòa vào tiếng lòng của mẹ, nghe thấm thía khôn nguôi. “Thương con xót ruột!”, “thương con xót ruột!”, tiếng kêu sao day dứt vô cùng.
Tháng mười, rêu đã xanh dấu chân về ngõ nhỏ. Vẫn tiếng bò kêu ngơ ngác trong những chiều nắng nhạt, vạt rau đắng non mướt sau mưa. Vẫn buồng chuối vườn chín vàng quá nửa, ổ trứng tròn xoe bóng gà mẹ ôm nằm. Và thiên đường đôi khi chỉ là một chỗ ngồi bên mẹ, dẫu ngoài trời gió lạnh từng cơn.
TRẦN VĂN THIÊN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

“Lặng lẽ trưởng thành” cùng sách

(GLO)- “Dáng vẻ của một người yên lặng đọc sách khá giống với những gì tôi cảm thấy khi nghĩ về một người đang trưởng thành trong lặng lẽ”-đó là cảm nhận của chị Trần Thị Kim Phùng Thủy-Trưởng ban Điều hành dự án “Văn hóa đọc Gia Lai” về giá trị sâu bền mà sách mang lại.

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

Thơ Lenguyen: Mùa qua phố

(GLO)- Bài thơ "Mùa qua phố" của tác giả Lenguyen là một bức tranh dịu dàng, gợi cảm xúc, đưa người đọc bước vào không gian phố núi Pleiku trong thời khắc chuyển mùa. Với giọng điệu lãng mạn và sâu lắng, bài thơ khơi gợi vẻ đẹp bình dị nhưng đầy chất thơ của phố núi...

Con đường tất yếu

Con đường tất yếu

Vài năm trở lại đây, các sản phẩm văn hóa - nghệ thuật Việt đã được khai thác với tinh thần mới: vừa trân trọng truyền thống, vừa dấn thân khai phá cái mới.