Đak Rong trong tôi

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đak Rong với tôi là một nơi vừa xa vừa lạ, gặp lần đầu thấy thương mến, để khi xa rồi lại nhớ mãi không quên. Tôi nhớ, lần đầu mình đến Đak Rong để thăm người thân là vào mùa hè năm 2003, khi vừa mới tốt nghiệp THPT.

Tôi đã bị choáng ngợp bởi màu xanh của rừng. Rất nhiều thân cây to, cao vòi vọi, thân thâm nâu xù xì. Cây liền cây, cành đan cành, tán chồng tán, cứ thế đại ngàn Đak Rong như một mái lợp xanh mát lạnh khổng lồ. Dưới vòm xanh ấy còn có đủ các loại cây cao, thấp, lớn, bé hân hoan đón ánh mặt trời. Tôi đã từng tự hỏi: Rừng có tự bao giờ? Có phải từ thuở trời bắt đầu biết xanh và nắng bắt đầu rực rỡ? Không biết lá cây đã đón bao nhiêu ánh nắng, rễ cây đã đâm sâu uống bao nhiêu nước lành, cây đã vững vàng hiên ngang qua biết bao mùa mưa nắng? Chỉ thấy lá vàng rụng xuống thì đầu cành lá non nhú lên; cây già nua, khẳng khiu thì dưới gốc có cây “thanh niên” sum suê, cây “thiếu niên” mập ú, cây “sơ sinh” đang đội đất nảy mầm. Cứ thế, cứ thế… năm này qua năm khác, đủ loài nối tiếp nêm chặt vào nhau mà sinh sôi phát triển.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Đêm. Đêm ở Đak Rong có chút gì thật huyền bí. Ngày ấy, nơi này còn chưa có điện, nên ngắm trời đêm thật là một thú vui mà đâu phải ai cũng có được. Đứng giữa sân nhà nhìn lên, trời có vẻ thấp xuống. Có phải vì nơi đây địa hình cao mà mắt ta lại nhìn trời từ vùng đồng bằng đã quen? Bầu trời y hệt một tấm thảm nhung đen, ai đem dát nửa chiếc lắc vàng rồi đính muôn ngàn hạt kim cương lên đó. Trăng non đầu tháng ẩn hiện sau rừng già làm tôi lại tưởng tượng đến khung cảnh trong “Mảnh trăng cuối rừng”. Có lẽ, Lãm và Nguyệt gặp nhau cũng trong một đêm trăng trong veo chốn rừng sâu như vậy.

Tôi đưa tầm nhìn về mặt đất, một màu đen tuyền bao phủ cả một vùng bao la rộng lớn. Rừng thâm u, bí hiểm. Những rẫy cà phê cũng tối đen. Chỉ đâu đó le lói mấy ánh lửa, hay ánh đèn dầu hắt qua khe gỗ mỏng từ những ngôi nhà ván thưa thớt nằm lọt thỏm giữa rẫy mênh mông. Rồi chợt nghĩ, mình từ xa tới và chỉ dăm bảy ngày ở chơi, với mình đấy là cái thú, nhưng với người lao động nơi đây thì dường như là nỗi vất vả, nhọc nhằn. Trong những căn nhà tạm đó, có thể giờ là những bữa cơm với cá khô hay lá mì nấu đắng. Ngoài đường vẫn còn có bước chân ai đi rẫy về muộn. Đêm càng tĩnh lặng, trăng sao càng sáng, tiếng suối chảy dưới chân đồi nghe càng trong. Về đêm, trời lạnh buốt, gió lùa qua khe gỗ nghe vi vu. Có tiếng cồng chiêng nơi làng xa nào đó vọng lại. Bên bếp lửa bập bùng, họ đang ăn mừng mùa lúa mới hay buôn làng có người về với đất? Âm thanh ấy vọng suốt đêm len vào giấc mơ của người khách lạ.

Sớm mai thức dậy, nằm trong chăn ấm tôi đã nghe tiếng chim rúc rích ngoài vườn, có tiếng cu gáy gọi bạn sau rừng xa, còn con suối dưới chân đồi uống ánh mai mà ngân nga bản nhạc không lời. Mở cửa nhìn ra, tôi gặp màn sương nhẹ giăng mắc không gian, bồng bềnh, huyền ảo. Hoa tỉ muội bên kia đường khoe sắc, bờ lau xám đung đưa thấp thoáng bên bờ suối. Ngắm nhìn cảnh vật, tôi chợt nghĩ, liệu có phải thuở trời đất nguyên sơ cũng đẹp như thế? Nhưng người thân của tôi ở đây bảo, đó là khi mưa chưa rơi và gió chưa thổi. Mùa khô, chỉ một trận gió, chưa kể xe cộ vù qua, là từng cơn lốc bụi mù tung trời. Bụi đỏ nhuộm lên cây lá, bám vào quần áo, lọt vào cả nền nhà. Còn mùa mưa xối xả, triền miên, có khi mấy ngày liền mặt trời ngủ quên trong tầng mây dày, để cho nhân gian thèm chút ánh nắng mà không có. Tìm hiểu thêm tôi còn biết, bà con nơi đây gặp không ít khó khăn trong cuộc sống. Nhưng họ luôn cần cù làm lụng để nụ cười nở tươi sau những cành cà phê lúc lỉu, đỏ tươi. Là những người con của núi rừng, họ khỏe mạnh, rắn rỏi, an nhiên.

Xưa là thế, nhưng nay Đak Rong ngày một khang trang, khởi sắc. Tôi nghe bạn bè ở đây kể, Đak Rong nay đã khác: đường rải nhựa êm ru, điện sáng trưng, nhà xi măng cốt thép đã thay thế nhà ván, các nhà mạng về đến tận làng. Dẫu cái mưa, cái gió, cái bụi của đất trời vẫn vậy nhưng đã bớt khó khăn hơn cho người dân.

Còn tôi, tôi lại mong mình sớm được về thăm vùng đất Đak Rong này.

Có thể bạn quan tâm

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Kỷ niệm khó quên

Kỷ niệm khó quên

(GLO)- Cũng đã nhiều lần, tôi được tham dự những buổi giao lưu giữa tác giả với bạn đọc qua các chương trình nghe nói chuyện thơ, đêm thơ-nhạc, buổi ra mắt tác phẩm mới, giới thiệu tác giả-tác phẩm do Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh tổ chức.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Gia tài của cha

Gia tài của cha

(GLO)- Hoài niệm về ký ức quãng đời sống cùng cha mẹ, anh chị em chúng tôi thường nhắc đến gia tài của cha-di sản truyền thế hệ, chất keo kết dính tình thủ túc dường như chẳng có nỗi buồn.

Nhớ khói đốt đồng

Nhớ khói đốt đồng

(GLO)- Mỗi khi tiết trời chuyển mình vào hạ, tôi lại chộn rộn một nỗi nhớ không tên. Tôi nhớ quê, nhớ cánh đồng, nhớ mùi khói đốt đồng lan trong gió chiều nhè nhẹ. Đó là mùi của đất, của nắng, của thời gian và tuổi thơ nơi đồng bãi.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

null