Chuồn chuồn bay thấp…

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Sắc trời bắt đầu chuyển từ màu xanh biếc sang ráng mỡ gà, gió đưa hương từ những tán lá và hơi ẩm tản khắp bầu không khí. Đàn chuồn chuồn liệng thấp, mây chùng nặng điểm những vùng đen mỏng, dân gian cho hay trời sắp mưa rồi. Một con chuồn chuồn bay tới gần cửa sổ, đậu lên nhánh hoa tùng đuôi chồn. Tôi đưa tay toan tóm lấy đuôi nó, song lại thôi, mặc cho nó nghỉ chân ở đó.
Chuồn chuồn có nhiều loại, tất thảy đều dựa vào hình dáng và màu sắc mà đặt tên. Lũ chuồn kim nhát gan, thường kiếm ăn quanh bờ suối và các bụi cây, hễ thấy động là bỏ chạy; đám chuồn ngô và chuồn ớt bạo gan hơn, chúng hay sống ở trong vườn, trong các bãi đất gần nhà dân, ai chọc vào là chúng ngoảnh đầu cắn. Người lớn bảo, cho chuồn chuồn cắn rốn là sẽ biết bơi. Tôi đã từng thử một lần, rốt cuộc bị nó cắn cho buốt óc, sưng da mà sau đó vẫn suýt nữa thì chìm nghỉm giữa lòng nước sâu.
 Ảnh minh họa.
Ảnh minh họa.
Mùa chạm thu, các cơn mưa kéo tới thường xuyên hơn. Con suối cạnh nhà dâng cao, các loại rơm rạ, lá khô, rác rưởi đều bị rửa trôi, chỉ còn lại dòng nước tinh sạch thấu đáy. Tầm ấy, bà tôi hay mang quần áo ra suối giặt, tôi cũng lẽo đẽo theo chân. Bên kia suối có nhà dân nên người ta đã buộc mấy thân bương to vào với nhau, làm thành chiếc cầu nhỏ để có thể đi xe qua được. Bà dỡ đồ ra, ngồi trên cầu mà vò từng chiếc áo chiếc quần, bọt xà phòng mất hút vào con nước thong thả chảy. Tôi lội sang bờ bên, mang theo cái hộp con, tóm được con chuồn chuồn kim nào là thả vào đó, một lúc sau lại mở nắp cho nó bay đi. Không khí đượm mùi ẩm mát và phảng phất hơi lạnh. Đó là mùi hương mà đã lâu rồi tôi không còn tìm thấy nữa.
Tôi thường cùng với đám bạn ra chơi ngoài bãi đất trống gần nhà, nơi ấy phủ đầy đất đỏ pha sét, mấy cây mì non mọc lố nhố gắng trồi lên hướng về phía mặt trời. Mấy ngày này hay mưa, đất nhão thành bùn bám đầy dưới đế dép, đi chỉ thấy nặng trình trịch. Bên cạnh có một cái rãnh, nước hay đầy nhờ vào mạch nước ngầm tuôn quanh năm, cỏ thường tươi nhờ được tưới tắm. Khoảnh đó là nơi ẩn náu của nhà mấy chú chuồn kim tí hon. Sắc trời ngả chiều, đàn chuồn chuồn liệng không, chúng tụ tập đông đến mức có thể nghe thấy được cả tiếng cánh vỗ. Nhổ một đọt cỏ ngọt, chúng tôi ngồi im lặng giơ cành cỏ ra, kiên nhẫn chờ đợi.
Con chuồn chuồn ngây ngô không biết cái bẫy, sa vào cắn đuôi cọng cỏ để ăn chất ngọt nên cuối cùng bị đứa trẻ nhón đuôi tóm mất. Nó co người lại, lắc lư cái đầu tròn nom tựa chiếc mũ phi công, dợm cắn vào ngón tay kẻ bắt mình song lại bị chộp lấy cánh nên chẳng thể giãy giụa được nữa. Cánh con ngô mỏng tang, lấp lánh vân xanh như thủy tinh. Tôi bỏ nó vào hộp. Lang thang đến gần tối, hộp chuồn chuồn đã đầy, con này chen lấn con kia, tôi mới mở nắp thả chúng đi. Hướng sáng, toán chuồn chuồn bay rào rào về nơi có ánh điện.
Một ngày nọ, tôi thấy có đứa nhóc vặt đầu một chú chuồn ngô, xuyên cọng cỏ ngọt vào đuôi nó làm mồi nhử thì có thể bắt những con khác dễ dàng hơn. Mắt thấy những con chuồn chuồn mới bay cùng nhau nay xông vào nhấm nháp thịt của đồng loại, tôi hơi lợm giọng và bỏ trò bắt chuồn chuồn từ ngày đó.
Càng ngày người ta càng dễ nhớ lại tuổi thơ, có lẽ tiếc nhớ thời gian niên thiếu đã qua mà mình không còn có cơ hội để bé lại. Phải chăng? Sợi gió mỏng manh lướt ngang qua nhành hoa, con chuồn chuồn-bấy giờ mới rõ là một chú chuồn ngô-bị dọa động, lập tức đập cánh bay vút lên không trung, chẳng mấy chốc đã biến mất trên vòm trời ánh cam hồng.
Xa xa, tiếng sấm đã rền vang nơi chân trời…
 PHẠM THÚY QUỲNH

Có thể bạn quan tâm

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

Khẳng định sức sống bất tận của văn học nghệ thuật trong đời sống tinh thần Nhân dân

(GLO)- Đó là phát biểu của Phó Bí thư Thường trực Tỉnh ủy, Trưởng đoàn đại biểu Quốc hội tỉnh Châu Ngọc Tuấn tại hội nghị tổng kết 50 năm nền văn học nghệ thuật tỉnh Gia Lai sau ngày thống nhất đất nước (30/4/1975-30/4/2025) diễn ra vào sáng 23-4 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

Nơi “Ngọn lửa cao nguyên” rực sáng

(GLO)- Trong kho tàng âm nhạc Việt Nam có nhiều ca khúc không chỉ đơn thuần là tác phẩm nghệ thuật mà còn là biểu tượng của một vùng quê. Nơi ấy, tình yêu và nỗi nhớ không thể phai mờ. “Ngọn lửa cao nguyên” của nhạc sĩ Trần Tiến chính là một trong những ca khúc như thế.