Chông chênh đường đến trường của hai học trò nghèo

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Hai đứa nhỏ ở cái tuổi "ăn chưa no, lo chưa tới" đã phải cùng gia đình mưu sinh. Con đường học hành phía trước của các em hẳn là sẽ còn lắm chông chênh.

Đó là hoàn cảnh của hai em Phạm Hồng Phúc (học sinh lớp 9) và Nguyễn Hữu Toàn (học sinh lớp 8A2) cùng học tại Trường THCS Nhị Quý, thị xã Cai Lậy, tỉnh Tiền Giang. Phúc thì mồ coi cha, còn Toàn thì sớm thiếu vắng tình thương của mẹ.

 

Nhà nghèo đến chiếc bàn học Toàn cũng không có.
Nhà nghèo đến chiếc bàn học Toàn cũng không có.

Nương náo ông bà nội

"Còn cha, còn mẹ thì hơn. Không cha, không mẹ như đờn đứt  dây" - cha mẹ còn đó nhưng em Nguyễn Hữu Toàn, chẳng khác nào một dây đờn đứt dây bơ vơ giữa cuộc đời.

Cha của Toàn bị bệnh tâm thần sống nửa tỉnh, nửa mê. Khi Toàn lên hai tuổi, mẹ em đã rời bỏ ba cha con. Bác sĩ, chẩn đoán cha Toàn bị bệnh tâm thần phải chữa trị nhưng vì hoàn cảnh quá nghèo, phải để ở nhà. Lúc tỉnh còn đỡ những lúc cha Toàn lên cơn, cả nhà luôn sống trong cảnh phập phồng,...

Thiếu vắng sự chăm sóc dạy dỗ của cha, thiếu đi hơi ấm tình thương của mẹ nhưng em Hữu Toàn rất ngoan, rất nghe lời ông bà nội. Nhà nội của Toàn nghèo, nghèo lắm. Cái "sổ hộ nghèo "cứ bám dai dẳng  theo suốt gia đình này. Nhà chỉ có nửa công đất đủ cất căn nhà cũng là nơi tá túc của ba thế hệ.

Bà Tạ Thị Dung, bà nội Toàn có cả thảy 4 đứa con nhưng cha Toàn thì bệnh thần kinh, một đứa con gái khác thì bị bệnh tim cũng dang dỡ chuyện hôn nhân. Bà Dung cùng lúc nuôi hai người con bệnh và ba đứa cháu nhỏ. Công việc chính của mấy bà cháu là nhổ lông gà, lông vịt mướn. Tiền công mỗi con là 15.000 đồng.

Toàn năm nay đã lên lớp 8, người gầy nhom chẳng khác nào một cậu bé lớp 6. Toàn kể ngoài giờ học ở trường, cậu lủi thủi về nhà phụ ông bà nội. Không có tiền đi học thêm, Toàn nỗ lực học không ngừng.

"Nếu không bị khống chế, năm học trước con đã đạt học sinh giỏi rồi" - Toàn tiếc nuối. Cách đây 2 năm Toàn đã biết phụ ông bà nhổ lông gà lông vịt. Hiện nay em không chỉ thạo việc mà còn nhổ rất nhanh.

"Khuya, con phải thức sớm để phụ ông bà nội nhổ lông gà, lông vịt rồi đi học. Nhìn cái áo trắng đi học đã ố màu lại ngắn củn cỡn, bà nội Toàn đượm buồn: "Quần áo của nó mặc là quần áo cũ của người ta cho, thôi thì cũ người mới ta. Nghèo nên phải chịu".

Toàn không nhớ nỗi đã bao lâu chưa gặp mẹ. Toàn bảo con thương cha. Toàn cũng nói Toàn nhớ mẹ nhưng chỉ nhớ lén. Mỗi khi nhìn thấy các bạn được mẹ đưa đi học, Toàn lại khóc. Toàn bảo Toàn cũng sợ, sợ bà nội cho nghỉ học vì hoàn cảnh neo đơn mà nội thì già rồi...

Khi hỏi về ước mơ, Toàn bảo: "Rồi Toàn lại mơ ước: "Khi có xe đạp, con nhớ em gái con, con đạp xe về ngoại thăm em được luôn... Con cũng muốn có cái cặp mới để trời mưa khỏi ướt tập...".

Chị nghỉ học nhường cho hai em

 

Được chị nhường suất đi học Phúc luôn nổ lực học để không phụ lòng chị và mẹ.
Được chị nhường suất đi học Phúc luôn nổ lực học để không phụ lòng chị và mẹ.

Về ấp Quý Chánh, xã Nhị Quý, thị xã Cai Lậy (Tiền Giang) hỏi thăm nhà của bà Phan Thị Trọn hầu như ai cũng biết. Bốn mẹ con bà Trọn được nhiều người biết đến vì hoàn cảnh nghèo túng lại mẹ góa, con côi.

Căn nhà bà trọn đang ở được xây từ lúc chồng bà còn sống. Lúc đó, mái ấm rôm rả tiếng cười hơn khi hai vợ chồng có thêm đứa con thứ ba. Chồng bà Trọn chỉ làm thuê làm mướn nhưng nổi tiếng siêng năng nên mấy mẹ con chẳng lo cái ăn, cái mặc.

Mọi thứ bỗng chốc thay đổi khi chồng bà bị xuất huyết não ra đi đột ngột. Căn nhà mới chưa kịp quét vôi, ba đứa con nheo nhóc chỉ còn bà Trọn là chỗ dựa. "Ảnh cũng mất được 5 năm rồi giờ hỏi tui đã vượt qua bằng cách nào tui cũng không nhớ nỗi. Cứ phải bươn chải kiếm cái ăn cho con. May nhờ hàng xóm và nhiều nhà hảo tâm cũng hay lui tới cho gạo, cho mì" - bà Trọn kể.

Gần đây nhất bà Trọn được hỗ trợ chiếc máy may rồi mấy mẹ con nhận túi xách về may gia công. Làm ròng rã cả ngày, bà Trọn cũng kiếm được tròn trèm 2 triệu đồng/tháng. Cùng lúc ba đứa con đều đi học bà Trọn lo không nỗi nên buộc lòng phải cho đứa con gái lớn nghỉ học.

 

Hai đứa học rất ngoan

Thầy Lê Quang Minh - hiệu trưởng Trường THCS Nhị Quý, cho biết cả Toàn và Phúc đều là học sinh khá. Gia cảnh của hai em đều rất khó khăn nhưng vẫn nỗ lực đến lớp.

Nếu như Toàn đang nương tựa với ông bà nội đã già, mẹ bỏ đi, cha bị bệnh tâm thần thì cha Phúc mất sớm, mẹ may túi xách nuôi 3 con đi học. Do hoàn cảnh, chị gái lớn của Phúc đã dỡ dang việc học.

"Hai đứa học rất ngoan. Hoàn cảnh khó khăn hai em đều biết phụ giúp gia đình nên được thầy cô và bạn bè yêu quý" - thầy Minh nhận xét.

Ban đầu bà Trọn cũng sợ con buồn vì đứa được đi học đứa phải ở nhà phụ mẹ nhưng cô con gái đầu Phạm Hồng Hạnh sớm hiểu chuyện, thương em nên đồng ý nhường việc đi học cho hai em.

Riêng Phạm Hồng Phúc, con gái giữa đang học sinh lớp 9, Trường THCS Nhị Quý, cũng là một tay may túi xách thành thạo. Vừa tan lớp Phúc liền về nhà phụ mẹ và chị may. Phúc ít nói nhưng rất biết nghĩ. Em sắp xếp việc may túi xách và việc học phù hợp để có thể học tốt.

Nhiều năm liền dù điều kiện học tập eo hẹp nhưng Phúc đều đạt học sinh khá, giỏi của lớp.Trong căn nhà không có sự chở che của người chồng, người cha mọi khó khăn vẫn còn đó. Một đứa đã phải nghỉ học. Tiếng may bao đều đều vang lên là hy vọng bấu víu của Hạnh và em trai trên bước đường đi học sắp tới.

Ngọc Tài/tuoitre

Có thể bạn quan tâm

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt Kon Chênh

Dìu dặt mấy mươi năm giữ lấy vốn liếng Mơ Nâm trên chốn chênh vênh này, lão nghệ nhân đã có thể yên tâm khi văn hóa của làng mình được mọi người biết đến, nhớ đến, và đổi thay cuộc sống nhờ những điều nho nhỏ.

Những người mẹ đặc biệt

Những người mẹ đặc biệt

Lặng lẽ tồn tại suốt gần 60 năm qua, cô nhi viện Phú Hòa (xã Tịnh Ấn Tây, thành phố Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) được nhiều người gọi với cái tên “ngôi nhà đặc biệt”, bởi nơi đây có những phụ nữ hy sinh cả đời để trở thành mẹ của hàng trăm đứa trẻ mồ côi, khuyết tật, bị bỏ rơi...

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Pháo đài Đồng Đăng được công nhận Di tích Lịch sử Quốc gia - Kỳ 4: Ba ngày đêm máu lửa

Cùng với mục tiêu đánh chiếm pháo đài Đồng Đăng, quân địch dồn lực lượng để bao vây, đánh chiếm cứ điểm hang Đền Mẫu án ngữ con đường dẫn đến thị trấn Đồng Đăng. Tại đây, quân và dân địa phương đã kiên cường bám trụ 3 ngày đêm chống lại quân xâm lược.

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Nhân sự kiện pháo đài Đồng Đăng được công nhận di tích lịch sử quốc gia - Kỳ 3: Chứng tích bi hùng

Đối với cư dân sống ở thị trấn miền biên viễn Đồng Đăng, những ngày tháng đối đầu với quân xâm lược tháng 2/1979 giống như những thước phim quay chậm bi thương mà hào hùng. Họ đã sống, chiến đấu cùng bộ đội hiên ngang như thành đồng lũy thép ngay tuyến đầu Tổ quốc.

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Tình yêu từ chiến hào: Bất tử Pò Hèn

Trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, rất nhiều người lính đã không chỉ cống hiến xương máu, bảo vệ từng tấc đất biên cương, mà còn coi nơi mình chiến đấu là quê hương thứ 2 để ươm mầm tình yêu, cho hạnh phúc hôm nay.

Cán bộ Công an phường Phù Đổng (TP. Pleiku) hướng dẫn nhân viên Khách sạn Khánh Linh đăng ký lưu trú qua phần mềm dịch vụ công trực tuyến. Ảnh: T.T

Đề án 06: Động lực xây dựng Gia Lai hiện đại, văn minh - Kỳ 1: Khi hệ thống chính trị cùng vào cuộc

(GLO)- Ngày 6-1-2022, Thủ tướng Chính phủ ký ban hành Quyết định số 06/QĐ-TTg phê duyệt Đề án “Phát triển ứng dụng dữ liệu về dân cư, định danh và xác thực điện tử phục vụ chuyển đổi số quốc gia giai đoạn 2022-2025, tầm nhìn đến năm 2030” (Đề án 06).

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa Kinh Giang

Rừng dừa nước bên bờ dòng Kinh Giang, xã Tịnh Khê (TP.Quảng Ngãi, tỉnh Quảng Ngãi) gắn liền với lịch sử kháng chiến thống nhất đất nước. Hiện đây là nơi mưu sinh của người dân và là điểm du lịch hấp dẫn.

"Đã có thầy ở đây..."

"Đã có thầy ở đây..."

Có thầy ở đây, trái tim trẻ thơ được sưởi ấm giữa những giông gió cuộc đời. Có cô ở đây, trẻ thơ vững bước trên hành trình gom nhặt kiến thức. Có thầy, cô ở đây, các em không chỉ học cách viết những con chữ mà còn học cách sống, cách yêu thương, cách đứng dậy sau vấp ngã…