Cảm hứng mới

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Tuyến là họa sĩ, làm việc cho một tạp chí nhỏ mang tên: Sông.

Anh chuyên vẽ hình minh họa cho truyện ngắn trong mỗi số tạp chí, được nhận xét là một nhân viên chăm chỉ, nhiệt tình. Ngày nào, anh cũng thức dậy từ 6 giờ sáng, đi bộ 2 vòng quanh công viên rồi trở về nhà.

Ăn sáng xong, Tuyến bắt đầu hành trình quen thuộc của mình từ nhà tới cơ quan khoảng 8 cây số bằng chiếc xe máy Dream do cha anh để lại. Con đường tới chỗ làm đi qua ba ngã tư có cột đèn giao thông. Nếu gặp đèn đỏ, anh phải đợi 45 giây rồi đi tiếp. Nếu đèn xanh nhấp nháy từ số 30 hất lại, anh ung dung phóng xe đi qua với một niềm vui nho nhỏ rằng mình sẽ đến cơ quan sớm hơn chừng nửa phút.

Tới chỗ để xe, anh nhích bánh trước chạm tới đúng một nửa vạch vôi trắng, thong thả nhìn xung quanh một lượt. Anh dừng ánh mắt hướng về phía Lam - nữ đồng nghiệp của anh. Cô ấy là phụ nữ đã có chồng, một cậu con trai nhưng vợ chồng cô đang trong tình trạng ly thân. Tuyến hẳn rất quan tâm tới điều đó, bởi trong anh nảy nở tình yêu đơn phương với Lam từ hồi cô ấy còn độc thân, mới vào làm việc cho tạp chí Sông. Tuyến cũng chưa lần nào dám đối diện với Lam để bày tỏ tình cảm của mình. Bản tính nhút nhát đã che khuất hết ưu điểm của anh.

- Chào họa sĩ, buổi sáng hôm nay có vẻ hứng khởi với anh đúng không?

Lam lấy chiếc túi xách từ cốp xe máy rồi khoác lên vai, nở nụ cười thật tươi, bắt chuyện với Tuyến.

- Ừ… thì… cũng ổn.

Tuyến muốn nói điều gì đó để tạo ấn tượng với Lam, nhưng khi nói ra lại là những lời có vẻ vô nghĩa.

Ông phó tổng biên tập bước vào phòng với mái tóc vuốt keo bóng loáng. Ông ta tổ chức một cuộc họp nhỏ với nhân viên trước khi có một cuộc họp chính thức vào thứ sáu tuần này.

- Anh Tuyến, những bức vẽ để chọn làm ảnh bìa cho tạp chí số cuối tháng này, anh vẽ xong chưa?

- Dạ thưa sếp, chắc cũng gần xong ạ?

- Xong là xong mà chưa là chưa. Sao anh nói gì mà chẳng rõ ràng vậy? Tôi nhận được những lời phàn nàn về tạp chí ta gần đây không có hình minh họa nào được xem là sáng tạo đâu nhé! Một màu, đơn sắc và nhạt nhòa!

Tuyến nuốt từng lời nói của sếp vào trong lòng, thấm thía nó như hạt mưa rơi vào thửa ruộng khô cằn, lòng buồn rười rượi.

Cho đến sáng hôm nay, anh bước vào phòng làm việc, một họa sĩ khác đã ngồi cạnh chỗ anh. Tuyến biết, tranh của anh ta được vô số người trên mạng tán thưởng. Ông phó tổng biên tập bước vào, nghiêm giọng nói:

- Anh Tuyến sẽ phải nhường cơ hội cho Minh - một họa sĩ trẻ và tài năng, về làm việc cho tạp chí Sông từ hôm nay.

- Vậy em không còn cơ hội nào để ở lại tạp chí sao sếp?

- Không còn cơ hội nào! Tôi đã cảnh báo anh rất nhiều trước đó.

Tuyến buồn bã, anh còn biết làm gì hơn ngoài ngồi viết nắn nót tên mình trong tờ đơn xin thôi việc. Anh thấy nỗi buồn xâm chiếm trong người thêm đầy lên và nặng nề hơn. Bao truyện ngắn được đăng lên tạp chí là chừng ấy hình minh họa mà anh cho rằng mình đã cố gắng tỉ mỉ để diễn đạt nó bằng đường nét. Có khi, là đàn chim trở về từ phương Nam khi mùa xuân đến trong truyện ngắn "Ngày mai tươi sáng" của nhà văn A. Có khi, là dòng sông chẳng mang nổi hình thù khi người ta ngày đêm khai thác cát trong truyện ngắn "Cát khóc" của tác giả B. Nhưng, điều làm Tuyến buồn hơn cả là anh không gặp Lam mỗi ngày nữa. Từ chỗ này nhìn qua dãy bàn thứ 2, cô ấy ngồi đó, xinh đẹp như một bức họa. Chỉ tiếc khi anh nghỉ làm rồi, biết tìm đâu để thấy được dãy bàn thứ 2 có cô ấy ngồi ở đó, bên chậu xương rồng nhỏ xíu nở hoa.

- Anh Tuyến, cho em đi nhờ anh về qua nhà em nhé! Xe của em bị hỏng.

Giọng nói nhẹ nhàng của Lam cất lên làm Tuyến bối rối pha chút ngại ngùng.

- Ừ, được rồi!

Tuyến đáp lại vội vàng nhưng anh thấy hồi hộp khi lần đầu tiên cô ấy ngồi ngay sau, chỉ cách cái lưng anh chừng 10 cen-ti-met. Lam ít nói, thỉnh thoảng cô ấy đánh tan sự im lặng bằng chất giọng ngọt ngào, nhẹ như gió:

- Sắp tới nghỉ việc ở tạp chí, anh có dự định gì khác chưa?

- Anh chưa, à mà không... anh sẽ vẽ.

Sự bối rối khiến Tuyến không nói thành câu. Lam dịu dàng che tay lên miệng cười nhẹ. Cô ấy là người phụ nữ Tuyến luôn mong che chở. Ngay cả khi chồng cô đang muốn ly hôn vì còn bận rộn với cuộc tình khác.

- Lam này...

- Anh nói đi!

- À thôi! Không có gì.

Tuyến định bày tỏ tình cảm của mình, nhưng chỉ nói được nửa câu, anh lại cất lời nói vào trong suy nghĩ. Đã nhiều lần như thế, nên với anh, mãi ôm trọn trong lòng một khối tình câm.

Chiều ngả dần về phía bóng tối, Tuyến trở về nhà. Mẹ đứng trước cửa chờ anh:

- Mẹ, từ mai con sẽ phải nghỉ việc.

Mẹ bao dung trong nét cười hiền từ, an ủi Tuyến:

- Chuyện gì rồi cũng đâu sẽ vào đấy!

Tuyến gượng cười, thoáng đâu đây nỗi buồn về Lam.

- Con muốn đi xa một chuyến mẹ ạ. Thằng Vinh bạn con rủ lên Tây Bắc mấy lần rồi mà lỡ hẹn.

- Ừ! Con cũng đang rảnh mà, cứ đi nếu thấy vui.

Tuyến muốn đi để quên đi nỗi buồn, để vơi bớt nỗi nhớ về Lam. Ít nhất là như thế, trong thời gian này.

Minh họa: HOÀNG ĐẶNG
Minh họa: HOÀNG ĐẶNG

Chiếc ba-lô với hơn một nửa là giấy và cọ vẽ. Nhìn qua ô cửa sổ trên tàu, Tuyến thấy bao cảnh sắc thiên nhiên thật đẹp. Lạch nước trong veo chảy qua ruộng ngô xanh mướt. Đồi chè búp non mọc cao mườn mượt. Tất cả thu vào tầm mắt, cất trong bộ nhớ của anh; hay cũng có khi, anh phác thảo chúng bằng bút chì hoặc bút sắt rồi sau dần hoàn thiện bằng cọ màu.

Vinh cũng là một họa sĩ, từng học chung trường kiến trúc với Tuyến. Nhưng Vinh không vẽ mà làm nhiếp ảnh. Anh ta tiếp đón Tuyến bằng sự nhiệt tình và hiếu khách nhất có thể.

- Cậu phải đi thì mới có cảm hứng để vẽ thật nhiều. Hơn 10 năm ổn định ở tạp chí Sông, đến lúc nên thay đổi được rồi.

Tuyến gật đầu, nháy mắt cười với Vinh. Họ rong ruổi khắp đất trời Tây Bắc. Tuyến gặp những em bé chân trần mùa đông đi học, hành trang là những quyển sách giáo khoa cũ và một gói mèn mén giản đơn. Anh thấy vài ngôi nhà không có cánh cửa, xung quanh là những lỗ hổng và gió lùa. Một người mẹ trẻ vừa đổ bệnh hiểm nghèo mà người chồng không có tiền để đưa đi bệnh viện. Đứa con khát sữa khóc ngặt nghẽo. Tuyến muốn làm một điều gì đó cho họ lúc này, hơn là vẽ. Một khoản tiền tiết kiệm nho nhỏ được anh gửi lại cho họ. Họ đáp lại anh bằng nụ cười biết ơn.

Vinh rủ Tuyến lên núi chụp ảnh. Nhìn từ trên cao, con người chỉ nhỏ như một dấu chấm trong tờ giấy trắng. Một bông hoa hé nở trên đỉnh núi, nhỏ bé nhưng kiêu hãnh. Giọt sương bám trên cánh hoa chưa chịu rơi xuống.

- Đẹp quá! Sao cậu chỉ ngắm mà không chụp nó đi, Vinh!

- Không! Có những khoảnh khắc tớ chỉ muốn giữ cho riêng mình mà không muốn ai làm phiền nó, ngay cả với chiếc máy ảnh.

Tuyến đồng ý, cho khoảnh khắc hoa nở tuyệt đẹp tan chảy trong mắt hai người. Chuyến đi lần này cho Tuyến quá nhiều điều mới lạ. Anh trở về nhà với đầy ắp cảm hứng để vẽ. Vinh hứa, sẽ liên hệ với bạn bè để giới thiệu tranh của Tuyến nếu có cuộc triển lãm.

Bức tranh về nụ hôn - người chồng đặt lên gò má xương gầy của vợ khi họ nhận được tiền từ thiện của Tuyến để đi chữa bệnh. Anh đã vẽ nó với tất cả say mê. Và khi bức tranh hoàn thành, toát lên hết thảy là tình yêu thương xen lẫn niềm hy vọng. Anh bọc nó lại. Với anh, bức tranh là thứ quý giá nhất có được trong chuyến đi lần này. Anh muốn mang đến tặng Lam.

Bước lên bậc tam cấp, anh định gõ cửa thì nghe tiếng chồng của Lam ở trong nhà. Tuyến ngập ngừng rồi quyết định đặt lại bức tranh ở hiên và lặng lẽ ra về. Anh không muốn làm phiền Lam, hẳn nên như thế.

Nhiều ngày trôi qua, Tuyến tạm cất những gì về Lam sang một ngăn ký ức để miệt mài bên giá vẽ của mình. Tranh của anh vừa có chuyến tham dự triển lãm tại Singapore do Vinh nhờ bạn bè giới thiệu như đã hứa. Thành công đối với Tuyến trong cuộc triển lãm lần này cũng giống như khoảnh khắc thăng hoa khi anh đứng trên đỉnh núi cùng Vinh, ngắm nhành hoa nở.

Trở về nhà, Tuyến bận rộn hơn bên giá vẽ với đơn đặt hàng cho cuộc triển lãm tiếp theo. Mẹ ở bên, nấu cho Tuyến món ăn mỗi ngày. Tuyến nếm thìa canh ngọt ngào mà lòng chợt rưng rưng. Bao lâu rồi anh để mẹ nấu ăn cho mình. Mẹ không giục nhưng Tuyến hiểu, mẹ cũng thèm một nàng dâu.

Tin nhắn nhấp nháy trên màn hình điện thoại: "Cảm ơn anh về bức tranh! Em và Bo rất thích nó!".

Tuyến mỉm cười, mong Lam sẽ hạnh phúc vì cô ấy và chồng vừa quyết định quay về với nhau; không hẳn vì Lam còn yêu anh ta nhưng chắc hẳn là vì Bo, con trai cô cần có bố.

Một tin nhắn khác lại nhấp nháy theo sau:

"Tranh của anh được giới chuyên gia đánh giá cao, nét vẽ lạ và có phong cách rất riêng. Vui cùng anh!".

Đó là Vân - cô thư ký đầy nhiệt huyết làm việc cho phòng tranh Lotus mà anh gặp gỡ từ cuộc triển lãm vừa rồi. Tuyến thấy nhớ nét cười có má lúm đồng tiền của cô ấy. Nhớ cái nắm tay của Vân hẹn anh, mong ngày gặp lại.

Bức tranh cạnh cửa sổ, chú ong mật ngỡ bông hoa là thật nên xòe cánh đậu vào. Tuyến bấm bàn phím điện thoại, nhắn tin cho Vân. Lần này, anh nhất định sẽ không lặng im để cuộc tình vừa nảy nở trong anh, vụt trôi thêm lần nữa...

NGUYỄN THANH NGA

Tên thật: Nguyễn Thị Thanh Nga.

Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng.

Hiện sinh sống và làm việc tại Bắc Ninh.

Có nhiều tác phẩm truyện ngắn được đăng trên các báo trong nước.

Theo Truyện của Nguyễn Thanh Nga (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

khúc mưa, cơn mưa, chìm vào cơn mưa, Gia Lai, Báo Gia Lai

Khúc mưa

(GLO)- Bất ngờ chìm vào cơn mưa ngờm ngợp giữa phố chiều tấp nập người xe, tôi vội vã tìm một nơi trú tạm chờ mưa tạnh. Kiểu mưa đầu mùa thế này, vội đến rồi cũng sẽ tan đi nhanh.

Bánh tráng Bình Định

Bánh tráng Bình Định

(GLO)- Bánh tráng có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu trên cả nước, cả trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài. Thế nhưng chẳng hiểu sao, tôi cứ nghĩ và nhớ về món bánh tráng Bình Định. Có lẽ là bởi không ở nơi đâu bánh tráng lại đa dạng và có thể ăn vào mọi dịp như “xứ nẫu”.

Gặp lại thanh xuân

Gặp lại thanh xuân

(GLO)- Tôi từng thấy chị gái mình đứng thật lâu trước tấm gương. Lúc đầu, tôi cứ ngỡ chị đang nhìn xem có vết nám nào trên mặt như một sự lo âu thường thấy của phụ nữ nhưng không phải.

Tiếng ve gọi hè

Tiếng ve gọi hè

(GLO)- Ai cũng từng trải qua những ngày cắp sách đến trường, cũng từng háo hức đợi tiếng ve gọi hè sang, từng bâng khuâng trước những cánh hoa phượng vĩ đầu mùa.

Vừa vặn sống

Vừa vặn sống

(GLO)- Thỉnh thoảng, trong một buổi sớm mai, nếu không phải bận bịu quá với công việc, tôi thường ngồi bên vỉa hè, dưới một gốc thông.

Bên chiếc cầu thang nhà dài

Bên chiếc cầu thang nhà dài

(GLO)- Ngày trước, khi đến buôn Đôn (Đắk Lắk), tôi được ngắm nhìn những ngôi nhà dài bằng gỗ lâu niên của người Ê Đê đẹp đến nao lòng. Ấn tượng đầu tiên là 2 chiếc cầu thang dẫn lên nhà sàn còn in đậm vết thời gian.

Vấn vương bông gòn

Vấn vương bông gòn

(GLO)- Trong vườn còn sót lại một cây gòn. Đến mùa, chúng bung ra những bông nhẹ bẫng, mềm như mây trắng vắt ngang trời, theo gió tản mát muôn phương.

Nẻo về tháng Tư

Nẻo về tháng Tư

(GLO)- Bước chân trên dải biên cương một ngày tháng Tư nắng đượm, tôi thốt nhiên nhớ tới mấy câu thơ của Nguyễn Bình Phương: “Những cột mốc vùng biên bóng trải xiêu xiêu/Dãy núi oằn lên từng nhịp thở”.

Gió đồng mùa hạ

Gió đồng mùa hạ

(GLO)- Gió từ cánh đồng quê lại thổi tràn qua ô cửa nhỏ, mang theo hương thơm nồng nàn của lúa non và mùi ngai ngái của đất sau cơn mưa đầu mùa.

Mùa rẫy tới

Mùa rẫy tới

Mấy ngày nay thường hay có dông vào buổi chiều. Gió ùn ùn thốc tới. Mây từ dưới rừng xa đùn lên đen sì như núi, bao trùm gần kín khắp bầu trời. A Blưn thấy ông nội lẩm nhẩm tính rồi nói mấy hôm nữa đi phát rẫy.

Bài học đầu đời

Bài học đầu đời

(GLO)- Mãi đến bây giờ, cánh tay tôi vẫn còn một vết sẹo. Vết sẹo đỏ ửng, kéo dài trông thật “thiếu thẩm mỹ”. Bạn bè khuyên đi xóa sẹo nhưng tôi lại không muốn. Bởi lẽ, với tôi, vết sẹo ấy gắn liền cùng kỷ niệm về bài học đầu đời.

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

Tháng Tư ở thành phố mang tên Bác

(GLO)- Một ngày giữa tháng Tư, tôi có chuyến thăm TP. Hồ Chí Minh. Như tín hiệu của vũ trụ, có điều gì đó thôi thúc tôi phải về với nơi mà 50 năm về trước, cả dân tộc vỡ òa trong niềm vui của ngày đại thắng, thống nhất non sông.

Nhớ bếp lửa nhà sàn

Nhớ bếp lửa nhà sàn

(GLO)- Gần 50 năm gắn bó với vùng đất Tây Nguyên, tôi đã đi qua nhiều buôn làng, tiếp xúc với bao con người hiền lành như đất, mộc mạc như cây rừng. Và trong những buôn làng đó, từng bếp lửa nhà sàn đã để lại trong tôi ấn tượng đậm sâu với không gian đầm ấm và chân tình

Hương nhãn

Hương nhãn

(GLO)- Tháng Tư về, mang theo những giọt sương tinh khôi lặng lẽ đọng trên mái nhà, ấp ôm không gian trong cái se lạnh dịu dàng của phố núi. Pleiku tỉnh giấc giữa sắc trời tĩnh lặng mà chất chứa bao xao xuyến.

Mùa cá cơm

Mùa cá cơm

(GLO)- Đã mấy bận đến xã Nhơn Lý (TP. Quy Nhơn, tỉnh Bình Định), tham quan hầu hết thắng cảnh, thưởng thức đủ mọi đặc sản bậc nhất, tôi từng nghĩ mình am tường vùng đất này lắm. Vậy mà, khi lang thang đến bến cá Nhơn Lý, tôi mới nhận ra những gì mình biết chỉ lớp vỏ bên ngoài.

Hương ngọc lan

Hương ngọc lan

(GLO)- Hương ngọc lan là mùi hương thanh khiết nhất mà tôi được biết trong tuổi thơ của mình. Đó là sự dịu ngọt nhẹ nhàng và vô cùng gây thương nhớ cho người lữ khách.

Đọc để hiểu mình

Đọc để hiểu mình

(GLO)- Khi nhìn một người ngồi đọc sách, tôi thường có cảm giác rất bình an. Sự bình an như nguồn năng lượng được truyền đến từ hình ảnh rất đẹp trước mắt.

Cơn mưa ngang qua

Cơn mưa ngang qua

Tiết trời vào sáng sớm khá oi nồng, nhưng bầu trời lại phủ kín một màu mây xám đục chứ không trong trẻo như mọi khi. Rồi bất chợt mưa rào rào mà không có gió, có sấm báo trước.