Bản hòa ca cùng triền ký ức

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Dù đã có hơn 30 năm sống ở Pleiku nhưng khi đọc tập “Vân môi say phố” của Ngô Thanh Vân (NXB Hội Nhà văn, 2024), tôi lại có cảm tưởng được khám phá một miền đất tưởng chừng quá đỗi quen thuộc.

Vẫn những từ khóa: phố núi, dốc phố, hai mùa mưa nắng, Biển Hồ, núi Hàm Rồng, làng trong phố, cà phê phố… hiện ra trong từng tản văn nhưng không hề lặp lại những điều quen thuộc. Bởi lẽ, không gian và thời gian phố núi Pleiku trải theo lăng kính riêng của tác giả, cùng cất tiếng hòa ca có cả quá khứ và hiện tại, yêu thương và tự hào, đồng thời cũng rất nhiều âm hưởng xót xa!

ban-hoa-ca-cung-trien-ky-ucdd.jpg
Tập sách “Vân môi say phố” của Ngô Thanh Vân. Ảnh: N.Đ.P

Đó là vẻ đẹp hài hòa như vốn dĩ kiến tạo tự nhiên thuộc về phố, định danh phố: “…Phố cõng thêm núi lô nhô rải rác quanh mình với những dài ngắn trùng điệp dốc, nên mới thành phố núi”. Tác giả không đặc tả dốc, chỉ cảm và gợi nên dốc ngắn, dốc dài thì cũng “góp vào vẻ yêu kiều”, “lặng lẽ nhẹ nhàng đi vào thi ca như những nàng thơ”, “Pleiku trữ tình bởi những uốn lượn nhấp nhô dốc phố”, “Con dốc nhỏ uốn lượn mềm mại dẫn lối vào Biển Hồ ngăn ngắt thông xanh”...

Những con dốc cái thời định danh thị xã Pleiku không tìm thấy sự nhếch nhác cùng mưa lầy trơn nhẫy, nắng mù bụi đỏ lòng đường lượn sóng nhấp nhô như đã mặc định trong ký ức của phần nhiều cư dân phố hay chỉ dừng chân nơi phố, mà thay vào đó là dáng vẻ thanh tao, duyên dáng, nhẹ nhàng.

Pleiku phố của Ngô Thanh Vân có gì đó nền nã, dịu dàng: “Vết tích rêu hằn in qua năm này tháng nọ trên những mảng tường bạc thếch khiêm nhường lặng lẽ nép sau vỉa hè. Nếp hoa văn gợi lên những cũ xưa võ vàng”. Chị nhìn phố từ trái tim, thuộc về ký ức có nỗi nhớ mơn man trỗi dậy qua từng trang văn đẹp.

Chị đưa người đọc về một Pleiku của những cô gái mới lớn, chớm mộng mơ, học đòi làm dáng rất đỗi hồn nhiên, trong trẻo tinh khôi ngang qua “những cung đường ngoại ô ngoằn ngoèo đầy bụi đỏ mùa khô và trơn trượt mùa mưa”, xuyên qua thời gian, cảnh vật đặc trưng thuộc về vùng đất không thể nhòe lẫn “thông xanh lấp lóa nắng chiều, hoàng hôn rơi vội lên vai lên tóc màu bình yên ấm áp”.

Ý thức được vẻ đẹp như vậy, phải chăng bởi con gái sớm khôn, sớm nhận ra sự quyến rũ của mình có bờ vai, mái tóc! Pleiku phố với thăng trầm đời mình, tác giả vẫn giữ thái độ hàm ơn, nương cậy “Nếu không phải là sự bình yên của Pleiku, đã chắc gì mình vượt qua sóng gió”, “Kỳ lạ thay, Pleiku chưa lần giận dỗi mà vẫn bao dung che chở dỗ dành”… Tôi đoán, bởi Vân được sinh ra, lớn lên nơi phố, với phố, ý thức rằng mình là “người Pleiku” đã sẵn có “Hồi ức luôn là thứ ánh sáng lấp lánh xoa dịu những đắng đót va đập của cuộc đời”.

Pleiku phố của Ngô Thanh Vân đọng lại ân tình, dài dọc tháng năm, thời khắc chẳng phân định. Chị tự sự chuyện đất và người qua ẩm thực, du lịch, trải nghiệm bằng giọng văn nhẹ nhàng nữ tính, phác họa lên những nét “văn hóa vật chất, tinh thần” của phố núi qua cảnh vật, lối sống, cư xử, thái độ, giao tiếp, hiểu biết, thưởng thức…

Quá khứ và hiện tại đan xen với lối gợi tả, không đi sâu vào chi tiết để so sánh có tự hào xen lẫn tiếc nuối theo dòng chảy phát triển chọn lọc, kế thừa, khiến người đọc lẫn lộn cảm xúc vui vẻ, chùng lắng, ngẫm ngợi… Như chuyện hai mùa mưa nắng đặc trưng Tây Nguyên, qua bài viết của Vân chẳng hề khốc liệt, nhờ sương mù lãng đãng, mùa hoa trái kéo dài, ong bay bướm lượn; âm thanh núi rừng mùa lễ hội; con người chân chất, cần cù, sẻ chia; mạch sống tiềm sinh, dâng hiến…

Cùng với đó là những bài tác giả viết về kỷ niệm thời thơ ấu nghèo khó trong mái ấm gia đình có người bố làm công chức, mẹ làm cô giáo, em gái nhỏ ngây thơ bên chị vùng ngoại ô thưa thớt, láng giềng cũng khó nghèo. Chị tha thiết nhớ ngày xưa ấy qua các bài viết: “Ký ức chiếc vòng tay vỡ”, “Nồi lá xông của bố”, “Nhớ hoài những vòng xe”. Thoát ra khỏi chuyện riêng mình, con người phố núi bao dung khoáng đạt, sẵn lòng sẻ chia được phác họa ở các bài: “Ấm lòng cơm treo”, “Sau cái nắm tay”…

Vì vậy, đọc “Vân môi say phố” của Ngô Thanh Vân vừa giống như xem tranh tĩnh vật với gam màu nhã, lúc nhìn cận cảnh lúc phải lùi xa, khi nheo mắt chăm chú khi mở to mắt nhìn bao quát bức tranh. Lại giống như xem phim tài liệu lịch sử về một vùng đất gắn với cuộc đời của ai đó mà có mình, có chúng ta. Tập sách làm người đọc trở về với triền ký ức của tác giả và cả một thế hệ.

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ Đào Đức Tuấn (thứ 2 từ phải sang) khẳng định người nghệ sĩ cần hun đúc tinh thần lao động sáng tạo phù hợp với thời kỳ mới. Ảnh: Lam Nguyên

“Trái ngọt” từ một trại sáng tác

(GLO)- Sau 1 tuần tổ chức đi thực tế và dành thời gian cho trại viên tự do sáng tạo, Trại sáng tác Văn học nghệ thuật (VHNT) năm 2025 tại cao nguyên Gia Lai bế mạc ngày 3-11. Từ đây, nhiều cảm xúc đẹp đẽ được chắt lọc và gửi trao qua từng tác phẩm.

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

“Giữ lửa” nghề thủ công truyền thống ở vùng cao

(GLO)- Giữa nhịp sống hiện đại, khi những sản phẩm công nghiệp ngày càng phổ biến, ở các xã vùng cao trong tỉnh vẫn có những nghệ nhân miệt mài gìn giữ nghề thủ công truyền thống của dân tộc mình. Họ không chỉ làm ra sản phẩm để mưu sinh, mà còn giữ lửa cho những giá trị văn hóa truyền đời.

Tác phẩm Đại hội quân nhân Sư đoàn 5 của họa sĩ Huỳnh Phương Đông sáng tác năm 1965.

Văn học và số phận con người

(GLO)- Kỷ nguyên mới mà Ðảng ta đang dồn sức dẫn dắt toàn dân tộc vươn tới, hiểu một cách nôm na là kỷ nguyên mà toàn dân tộc ai cũng hạnh phúc. Hay như lời Bác Hồ giản dị-“…dân ta được hoàn toàn tự do, đồng bào ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. 

Niềm vui của nghệ nhân Thui và cô gái trẻ Hyăo khi được tham gia biểu diễn ở thủ đô, đồng thời giao lưu với các dân tộc anh em. Ảnh: Lam Nguyên

“Hoa của núi” tỏa sắc tại Hà Nội

(GLO)- Như những bông hoa rừng mộc mạc mà đậm hương sắc, 25 nghệ nhân Bahnar làng Kon Măh (xã Ia Khươl, tỉnh Gia Lai) góp mặt tại chuỗi hoạt động tháng 10 với chủ đề “Em là hoa của núi” diễn ra tại Làng Văn hóa-Du lịch các dân tộc Việt Nam, nơi hội tụ vẻ đẹp và tình đoàn kết các dân tộc anh em.

Nữ họa sĩ ba miền hội ngộ phố Núi

Nữ họa sĩ ba miền hội ngộ phố Núi

(GLO)- Những ngày này, công tác chuẩn bị cho triển lãm “Về miền đất đỏ” của các nữ họa sĩ Bắc - Trung - Nam đang được gấp rút triển khai nhằm kịp ra mắt đông đảo công chúng yêu nghệ thuật vào ngày 20-10, đúng dịp kỷ niệm 95 năm Ngày Phụ nữ Việt Nam.

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

Chương trình nghệ thuật đặc biệt “Sắt son niềm tin theo Đảng” sẽ diễn ra vào tối 4-10

(GLO)- Chào mừng thành công của Đại hội đại biểu Đảng bộ tỉnh lần thứ I, nhiệm kỳ 2025-2030, tối ngày 4-10, tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình nghệ thuật đặc biệt với chủ đề “Sắt son niềm tin theo Đảng” tại Quảng trường Nguyễn Tất Thành (phường Quy Nhơn).

null