"Xếp bút nghiên" - Tập thơ thời hoa lửa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Ấp ủ đã lâu nhưng phải mãi tới gần đây, người cựu chiến binh, nhà báo, TS. Trần Anh Phương mới viết và tập hợp những bài thơ, những tự sự có vần của một thế hệ sinh viên hừng hực khí thế “Xẻ dọc Trường Sơn đi cứu nước/Mà lòng phơi phới dậy tương lai” lại thành một cuốn sách.
 

 

Đó là tập thơ với tên gọi “Xếp bút nghiên” - Thơ thời hoa lửa (1972-1975) mới được Nhà xuất bản Văn học in và nộp lưu chiểu tháng 7-2015. Chỉ vỏn vẹn 30 bài thơ, 30 tâm trạng và nỗi lòng của một cựu sinh viên - lính trận đã từng “Xếp bút nghiên lên đường chiến đấu” nhưng tập thơ đã phần nào vẽ ra một bức tranh khá chân thực và sinh động, đưa người đọc dễ hình dung lại một thời kỳ đầy hào sảng của dân tộc ta.

Đọc những vần thơ, người đọc ấn tượng mãi với những hình ảnh “Xếp bút nghiên lên đường cầm súng/Học người xưa đi cứu non sông…/Từ nay gian khó chinh nhân/Tuổi xanh nguyện ước trong lòng ghi sâu/…Ra đi vì nước diệt thù/Hẹn ngày chiến thắng trở về trường xưa”… Hay “Tôi viết bài thơ trên đường ra trận/Giữa buổi hành quân đường Trường Sơn nắng rát…/Trường Sơn ơi, mây núi cheo leo/Ta đã đi qua những dốc, những đèo/Ôi kỳ diệu thay những bàn chân chiến sĩ/Vạn lý trường chinh vững bước trên đường”…

Những vần thơ viết lên từ những cảm xúc rất thật, như chính tâm sự của tác giả Trần Anh Phương rằng “trong mỗi lần gặp mặt giao lưu với đồng đội cũ… những người cựu lính trận chúng tôi lại cùng nhau ca hát những bài ca cách mạng truyền thống của các chiến sĩ quân giải phóng miền Nam năm xưa, đặc biệt cùng nhau nhớ lại thời hoa lửa của những năm tháng chiến đấu trước đây, từ đó cùng nhau động viên, nhắc nhở nhau dù cuộc sống còn nhiều khó khăn nhưng chúng ta mãi là đồng đội, gắn bó với nhau, quyết tâm giữ vững phẩm chất người lính cụ Hồ trong bất cứ cương vị nào ở xã hội, cơ quan và gia đình…”.

Tác giả mong muốn đem những vần thơ này kính tặng tới tất cả đồng đội E271 anh hùng và những người thân yêu khác (cả những người đã khuất và những người đang sống) với mong muốn thể hiện một tình cảm trân trọng nhất, nhớ mãi một thời hoa lửa.

Ngoài 30 bài thơ, phần phụ lục của tập thơ là các bài báo liên quan và tư liệu ảnh được sắp xếp theo thứ tự thời gian diễn ra sự kiện nhằm cung cấp thêm thông tin để bạn đọc và đồng đội hiểu rõ hơn về tác giả cũng như các hoạt động của cựu chiến binh E271 anh hùng trong nhiều năm qua.

Theo đcsvn

Có thể bạn quan tâm

Báo chí trong thời đại AI

Báo chí trong thời đại AI

(GLO)- Sẽ không quá khi nói rằng, chúng ta đang ngày ngày hít thở trong bầu không khí “số”. Sự phát triển mạnh mẽ của khoa học công nghệ nói chung và trí tuệ nhân tạo (AI) đang đưa các ngành nghề vào cuộc chạy đua để không bị tụt hậu. Báo chí càng không ngoại lệ.

 Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

(GLO)- Phát thanh viên là người góp phần làm nên chiều sâu cảm xúc cho khán thính giả. Có những giọng đọc qua năm tháng đã trở thành ký ức trong lòng người nghe. Trong số đó, biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Bahnar Siu Thu của Báo Gia Lai được ví là “giọng đọc không tuổi”.

Làm báo vùng khó

Làm báo vùng khó

(GLO)- Đã dấn thân vào nghề báo, ai cũng hiểu rõ những thử thách phải vượt qua, nhất là khi tác nghiệp ở vùng khó. Song chính khi đó, chúng tôi càng hiểu rõ hơn tình cảm mà người dân dành cho người cầm bút.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

null