Về nơi quán nhớ

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Cứ mỗi lần trở lại Pleiku tôi thường tìm đến một quán cà phê nào đó. Không cần view đẹp, nhạc hay, chỉ cần thức uống hợp khẩu vị và gợi nhớ. Hoặc cũng có thể được bạn bè đưa tôi đến một cái quán vừa mới khai trương trước khi thể hiện thái độ ngầm bảo rằng: Bạn sẽ thích bởi mọi thứ sẽ không chê vào đâu được!
Quả đúng như lời bạn giới thiệu. Phố núi Pleiku thêm nhiều quán cà phê đẹp và sang trọng so với cách nay tầm mười năm. Tôi bước vào quán, ngồi ở chiếc bàn thấp nơi góc phòng, cạnh cửa sổ có treo mấy giò hoa lá xanh buông thõng. Phòng mới thơm mùi gỗ và nước sơn, tường quét vôi vàng, điểm xuyết bức tranh 3D to rộng. Mọi bài trí đều bắt mắt, chứng tỏ chủ nhân là người đam mê nghệ thuật và gu thẩm mỹ cao. Tôi đưa mắt nhìn quanh. Các bàn xung quanh đã có khách ngồi, nhiều độ tuổi. Họ đang say sưa với những câu chuyện của mình. Tôi cầm menu và dường như đắm chìm trong những nghĩ suy chợt đến. Thì ra, Pleiku không chỉ là một thành phố cao nguyên nổi tiếng với cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp, nền văn hóa bản địa độc đáo mà còn thu hút du khách bởi những quán cà phê với không gian đẹp. Đến quán, bên cạnh việc được chìm đắm trong không gian ấn tượng, đậm chất Phố núi, thưởng thức những thức uống đậm vị cao nguyên thì chúng còn có thể lưu lại khoảnh khắc tuyệt vời bởi không gian được decor, nói theo cách của bọn trẻ thì “view xịn xò”.
Tôi cũng tranh thủ chụp vài kiểu ảnh cất vào ngăn kỷ niệm cho mình về chốn yêu thương, nơi đã giữ lại một phần ký ức lung linh của tình cảm bạn bè. Người bạn đi cùng gật gù khi đưa điện thoại lên, bảo chúng ta lại ghi thêm vào trang nhật ký những dòng tươi mới. Tôi mỉm cười xác nhận. Nhạc được mở, giai điệu nhẹ nhàng. Tôi và mọi người trong quán hình như tạm lắng xuống bởi giai điệu bài hát thiết tha, dẫu kỷ niệm, ký ức của một người mà từ lâu thành giai điệu đẹp trong tâm hồn của mọi người: “Xin cảm ơn thành phố có em/xin cảm ơn một mái tóc mềm/mai xa lắc bên đồi biên giới/còn một chút gì để nhớ để quên...”.
Minh họa: T.N
Minh họa: Thủy Ngọc 
Bài hát chợt ngừng nhưng vẫn còn dư vang trong tiềm thức của tôi về một thời sinh viên nơi giảng đường đại học. Bạn bè tôi mỗi khi có dịp gặp nhau thường nhắc về. Mọi chuyện như mới hôm qua, còn nguyên vẹn, góc quán cà phê quen cũ kỹ nép mình bên hông khách sạn ở thành phố biển, chúng tôi từng có nhiều tháng ngày lê la và ký sổ...
Những hoài niệm đã bứng tôi ra khỏi thực tại, góc quán hiện đại ở phố núi này, để trả chúng tôi về ngày xưa. Vẫn không gian chật chội, mấy chậu kiểng èo uột và ánh đèn không đủ sáng, vẫn bài hát trữ tình ủy mị nhưng không lắng tai sẽ chẳng biết mình đang nghe nhạc gì nữa, vẫn chút nắng lênh loang, nóng bức, vẫn cái gió rin rít vị mặn mòi của biển cả. Tôi và người bạn cũng đang tự buông lỏng cảm xúc để chìm đắm vào những điều nhỏ nhặt nhưng kỳ diệu mà quá khứ đã từng đem đến.
Ngồi ở quán quen, chúng tôi vừa nhâm nhi vị nhớ có từ thức uống quen thuộc, vừa hình dung khuôn mặt một thời trai trẻ. Tạm quên đi tuổi tác và cảm xúc có phần rệu rã bởi biến cố cuộc đời nhiều lần từng nếm, chúng tôi lội ngược về cái thời cách nay chừng 30 năm. Trẻ trung và nhiều hoài bão nhưng cũng lắm ưu tư  “…nói với bạn/tiếng chim sáng nay đã tắt/đỉnh dốc sương mù bay/những câu thơ xa mùa giá buốt/một nốt xanh thôi cũng đủ nhắc tên người…”. Lời thơ đã nói hộ lòng mình, cõng ước mơ trên đôi cánh rộng mở đến những chân trời. Nhớ lắm những tháng ngày vừa ra trường, lang thang trên những nẻo đường tìm việc, nhớ những khúc quanh của cuộc đời, nhớ những quãng lặng khiến lòng bật khóc. Để rồi sau tất cả, nụ cười bè bạn lúc chia tay đã thành động lực, vực dậy cho ta thêm sức mạnh bước tiếp: “Nơi đã từng bể dâu/nơi đã từng nước mắt/phải, sớm muộn gì tịnh ngôn hạt nước/cuối khu vườn chỉ còn giọng nói khẳng khiu/và chiếc bóng của mưa/vừa tuột trôi không hề báo trước”.
Rồi có một lần như bao lần khác, bạn bè hẹn nhau về Phố núi để tìm lại những mảnh ký ức đã vời vợi xa. Tại quán cà phê quen thuộc, chúng tôi đã ngồi bên nhau, áp tay vào thành ly để ủ nóng, nhìn ra ngoài phố, liên tục xuýt xoa vì hơi bấc đang tràn về lạnh buốt. Những câu chuyện rời rạc, những hoài niệm vấn vương bị vùi bởi bao lo toan cũng cố kiềm lại. Tôi không thể làm tắt nụ cười của bạn vì một nỗi niềm của bản thân mình được. Cứ thế, ngoài phố nắng hanh và lá vàng rơi, trong quán đìu hiu, trống trải. Lặng im có thể nghe nhịp thở của nhau. Vắng vẻ có thể là cơ hội cho nỗi cô đơn tìm về. Bởi hình như mỗi người đang đuổi theo những nghĩ suy đang trườn về vây lấp. Bạn bảo rằng quán cà phê nơi Phố núi ngày càng nhiều, hiện đại và sang trọng hơn. Đấy là sự đổi thay tất yếu, đáp ứng thị hiếu của con người. Mới đây có một quán cà phê nổi tiếng vừa khai trương trở thành điểm check-in quen thuộc với nhiều tín đồ sống ảo. Đến với quán này, mọi người sẽ bị thu hút bởi thiết kế mang đậm nét Âu châu, hầu hết không gian bên trong đều được decor cực kỳ tinh tế và sang trọng.
Nhưng sao bạn có vẻ ưu tư. Giữa một chiều sương giăng khắp phố. Bạn đưa tôi qua những con đường dốc quanh co uốn lượn. Diện mạo của quán quen đang mất dần mà thay vào đấy là chiếc áo mới, dĩ nhiên thôi, không sao giữ lại được. Không gian tĩnh lặng rất riêng của những quán xưa cũng không còn nữa.
SƠN TRẦN

Có thể bạn quan tâm

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

Nơi chắp cánh đam mê âm nhạc

(GLO)- Với đặc thù làm việc trong sự cô đơn, tĩnh lặng, nhiều kỹ thuật viên (KTV) có kinh nghiệm tại một số phòng thu trên địa bàn TP. Pleiku (tỉnh Gia Lai) đang âm thầm đứng sau những bản thu chất lượng của các ca sĩ chuyên và không chuyên, chắp cánh cho đam mê âm nhạc.

Chuyện về những nhà báo không chuyên

Chuyện về những nhà báo không chuyên

(GLO)- Dù chưa được đào tạo chuyên ngành báo chí, nhưng bằng nhiệt huyết, nhiều cộng tác viên của Báo Gia Lai vẫn luôn nuôi dưỡng niềm đam mê với nghề báo, cần mẫn ghi lại từng khoảnh khắc đời sống ở cơ sở trở thành cánh tay nối dài của tòa soạn trong việc lan tỏa thông tin, kết nối cộng đồng.

Trong dòng chảy báo chí cách mạng

Trong dòng chảy báo chí cách mạng

Trong dòng chảy tròn một thế kỷ của nền báo chí cách mạng Việt Nam, cái tên Thanh Niên luôn mang trên mình một sứ mệnh thiêng liêng; luôn khát khao, ước vọng đồng hành cùng dân tộc trên mọi chặng đường phát triển.

Vui buồn phóng viên cơ sở

Vui buồn phóng viên cơ sở

(GLO)- Với đội ngũ phóng viên ở cơ sở-những người đang công tác tại các trung tâm văn hóa-thông tin và thể thao (VH-TT-TT), việc vừa khai thác thông tin, chụp ảnh, quay phim, viết tin bài, dựng hình, đọc phát thanh... là chuyện thường ngày.

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Thông tin liên lạc xưa và nay - Bộ tem như tái hiện quá trình phát triển của ngành viễn thông và báo chí, đưa chúng ta quay trở về những ký ức từ thưở sơ khai với con tem đầu tiên dán trên bức thư tay gói giấy cho đến các hình thức liên lạc, các loại hình báo chí hiện đại như ngày nay.

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

(GLO)- Đó là chỉ đạo của đồng chí Hồ Văn Niên-Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh tại hội nghị “Gặp mặt, biểu dương người làm báo tiêu biểu” và trao Giải Báo chí tỉnh Gia Lai lần thứ XIV diễn ra vào chiều 17-6 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

100 năm đồng hành cùng dân tộc

100 năm đồng hành cùng dân tộc

(GLO)- Chúng ta tự hào đã có một nền Báo chí cách mạng với thế hệ những nhà báo-chiến sĩ vừa cầm bút, vừa cầm súng ở tuyến đầu, sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc, với hơn 500 nhà báo là liệt sĩ, nhiều nhà báo mang thương tật suốt đời nhưng vẫn không ngừng lao động, cống hiến cho đất nước, Nhân dân.

 Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

(GLO)- Phát thanh viên là người góp phần làm nên chiều sâu cảm xúc cho khán thính giả. Có những giọng đọc qua năm tháng đã trở thành ký ức trong lòng người nghe. Trong số đó, biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Bahnar Siu Thu của Báo Gia Lai được ví là “giọng đọc không tuổi”.

null