Thương nhớ cánh đồng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Ngày bé, tôi nhớ cánh đồng làng rộng thênh thang, như thể được nối với đường chân trời.

Thế rồi nhà cửa, công xưởng cứ thế mọc lên. Những mảnh ruộng nhỏ, chỉ trải vừa vài lượt chiếu nằm lọt thỏm giữa hai căn nhà mới xây.

Cách đây vài hôm, cậu bạn thân của tôi nghỉ việc, xách ba lô về quê. Rời xa chốn thị thành ngột ngạt, nó tính về tận hưởng chút hương đồng gió nội trước khi lại lao mình vào vòng quay vội vã nơi đô thị.

Sau lưng anh chàng là cánh đồng làng, nơi chúng tôi đã đi qua cả vạn lần suốt thời thơ ấu. Lúa đã cao hơn bắp chân người, đòng đòng xanh một màu mướt mát, chắc hơn tháng nữa là vào mùa gặt. Nửa đùa nửa thật, tôi bảo cậu bạn ở nhà gặt hết mấy sào lúa rồi đi đâu thì đi. Nó bảo giờ ở nhà đâu còn nhiều ruộng thế, bố mẹ chỉ cấy một ít, để lấy gạo cho cả nhà ăn, gặt một buổi sáng là xong.

Giờ làng quê đã không còn gắn với hình ảnh cánh đồng cò bay mỏi cánh. Quá nửa ruộng đồng trở thành đất thổ cư, nhà cửa cứ thế thi nhau mọc lên bên những con đường còn nguyên mùi nhựa. Về làng mà người ta cứ ngỡ lạc vào một khu phố lạ lẫm nào đó. Ruộng hoang ngày càng nhiều thêm. Người ta cứ để đất buồn chờ ngóng dấu chân người.

Ai cũng muốn rời làng, rời ruộng đồng với bao lấm lem cực nhọc. Nhớ là thế, thương là thế, nhưng rồi cha mẹ, ông bà luôn động viên con cháu tha hương. Họ nói còn trẻ thì phải đi, chứ ở làng đầu tắt mặt tối quanh năm mà lúc nào đụng đến tiền cũng thấy túng thiếu. Thóc gạo cả năm trồng cấy cực khổ, nhưng bán đi chẳng được mấy đồng.

Ở thành phố thì khác, chỉ cần chăm chỉ là có tiền. Thổi một thúng xôi, chịu khó đạp xe vài vòng quanh phố, tìm một chỗ đông người qua lại, đánh mấy đôi giày hay bán vài thứ lặt vặt… chừng đó thôi cũng còn hơn việc lam lũ ngoài đồng cả ngày. Với những người quần là áo lượt nơi phố thị, đó là một cuộc mưu sinh vất vả, nhưng với những con người sinh ra từ đồng ruộng, như thế đã là nhàn nhã lắm rồi.

Qua độ chục năm sương gió, thấy sức khỏe chẳng còn, người ta mới quay về làng, làm bạn với hạt lúa, củ khoai. Nói là làm ruộng cho vui thế thôi, nhưng áp lực mưu sinh đã không còn. Thấy trong người khỏe khoắn thì cấy sào lúa cho vui, thấy cực nhọc quá thì thôi. Giữa những đám lúa lên xanh, lại có một khoảng ruộng hoang, cỏ mọc um tùm.

Vài con đường mới mở, làng biến thành phố, trên những thửa ruộng đã gắn với hạt lúa củ khoai cả trăm năm, nhà cửa mọc lên san sát. Cánh đồng cứ thế thu mình, dần nhỏ bé, mất hút sau lưng những căn nhà khang trang, đầy vẻ thị thành. Một mảnh đất chưa tìm được chủ nhân, người ta vẫn tiếc rẻ nên cấy nốt vụ cuối. Cây lúa mỏng manh, lạc lõng giữa ngổn ngang gạch đá.

Tôi nhắn tin cho người bạn, nói tới mùa gặt hãy tìm cho tôi một ụ rơm. Tôi băn khoăn không biết giờ ở làng có còn rơm rạ không? Đã lâu lắm rồi, về làng chẳng còn ngửi thấy mùi khói thấm đẫm cái chất phác thơm nồng của rơm rạ.

Có thể bạn quan tâm

Tranh của họa sĩ Lê Huế

Những bông hoa gió sương

(GLO)- Có những người phụ nữ cả đời chẳng quen phấn son, hiếm khi được diện áo dài thướt tha trong ngày lễ hội. Hình ảnh của họ gắn với chiếc nón lá sờn mép, đôi quang gánh nặng trĩu, bàn tay chai sạn bởi cuốc cày hay đôi vai ướt đẫm mồ hôi bên giàn giáo công trình. 

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Mùa mận Tết Độc lập

Mùa mận Tết Độc lập

(GLO)- Trời chuyển nắng. Mấy cây mận trước sân đã chi chít nụ lu lú. Vài cành đong đưa rưng rưng gió, khiến nụ hoa cứ e ấp mãi chẳng muốn căng bung. Thanh tựa cửa trông ra, thở ra một hơi dài như muốn tuôn theo cái nồng rực, bức bối.

Mùa thơm

Mùa thơm

(GLO)- Đang là những ngày đất trời ở trong mùa thơm tròn đầy, thi vị. Ruộng đồng thơm màu nắng. Khu vườn thơm giọt mưa. Và còn nữa - nét hương quyến rũ của cốm tươi màu lúa non, của quả hồng vừa chín, của trái thị ươm vàng heo may... tạo nên những thức quà riêng có của mùa thu.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

null