Thời gian nước xiết

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- 1. Ngày còn nhỏ, tôi có thói quen giành phần xé lịch trong nhà mỗi buổi sáng. Và cứ mỗi khi nhìn thấy tờ lịch cuối cùng, lòng tôi lại nôn nao sung sướng bởi biết rằng Tết sắp đến rồi. Tết đến nghĩa là tôi sẽ được nghỉ học, được mẹ may cho quần áo mới, được ăn những món ăn mà ngày thường có nằm mơ cũng chẳng thấy. Nhưng thích nhất vẫn là được người lớn lì xì (ở quê tôi người ta gọi bằng từ “phát vốn”) để có tiền mua những cuốn sách yêu thích, ngoài sách giáo khoa mà mẹ mua cho. 
 Ảnh: Internet
Ảnh: Internet
Sau này lớn lên, rồi lập gia đình, tôi vẫn giữ thói quen xé lịch hàng ngày. Cái cảm giác nôn nao sung sướng thủa nào vẫn còn, nhất là khi vợ tôi có mang. Tôi đếm ngày đếm tháng mong chờ giây phút được gặp con. Rồi khi con ra đời, tôi lại mong con sớm biết lẫy, biết bò, biết đi, biết nói. Mỗi tờ lịch rớt xuống là một niềm hy vọng lại nhen lên. Nhìn con lớn khôn theo từng cuốn lịch đầy rồi lại mỏng, mỏng rồi lại đầy, tôi biết thời gian là món quà dành cho sự yêu thương. 
2. Ai đó đã nói, cuộc sống luôn rất công bằng, nó không cho ai tất cả, cũng không lấy của ai tất cả. Thời gian cũng vậy, nó giúp con tôi khôn lớn, như đã từng giúp tôi khôn lớn, song cũng khiến tôi nhận ra rằng, cuộc đời mỗi người là hữu hạn. Bởi vậy, giữa cái nôn nao sung sướng mỗi ngày luôn là sự tiếc nuối, là nỗi thấp thỏm âu lo. 
Cha mẹ tôi năm nay mới ngoài sáu mươi tuổi. Nhưng những năm tháng nhọc nhằn trên đồng ruộng để nuôi đàn em 5 người sau khi ông bà nội tôi lần lượt qua đời, rồi nuôi anh em tôi ăn học đã khiến họ không còn khỏe mạnh như nhiều người cùng độ tuổi. Mỗi năm vài bận, mẹ tôi phải nhập viện bởi đủ thứ bệnh trong người, từ đau đầu, tụt huyết áp đến hở van tim. Những lần như thế, tôi đều ước mình có thể làm gì đó để giúp mẹ bớt khổ. Nhưng rồi tôi cũng chả giúp được mẹ nhiều bởi thực sự cuộc sống của một viên chức như tôi nào có dư dả gì, nếu không muốn nói là còn thiếu thốn. Bởi vậy, nhiều khi tôi cứ mơ hồ lo sợ, nỗi lo sợ của một người con khi nhìn cha mẹ mình già đi mà nhà thơ Nguyễn Khoa Điềm đã viết trong bài thơ “Mẹ và quả”: “Tôi hoảng sợ ngày bàn tay mẹ mỏi/Mình vẫn còn một thứ quả non xanh?”.
Thương cha mẹ bao nhiêu, tôi cũng lo cho mình, cho vợ con mình bấy nhiêu. Mỗi lần soi gương, nhìn lên mái tóc đã bắt đầu điểm những sợi bạc, tôi luôn tự mường tượng ra quãng đời phía trước. “Gió thổi mây bay bất trắc/Lúc nào mà không tử biệt sinh ly” (Thời gian nước xiết-Chế Lan Viên). Tôi tự hỏi, trong cuộc đời đầy những bất trắc, nơi mỗi ngày biết bao người trẻ tuổi có thể không còn trở về nhà khi ra đường hay mãi mãi không bao giờ tỉnh giấc bởi những căn bệnh quái ác bủa vây, rình rập, điều gì sẽ đợi mình ở phía trước? Liệu tôi có đủ thời gian để nhìn con khôn lớn trưởng thành, để chăm sóc, yêu thương cái gia đình nhỏ của mình và để đi hết những giấc mơ hãy còn dang dở? 
3. Sáng nay chở con đi học, tôi nhìn lên đốc lịch trên tường. Mới ngày nào nó hãy còn dày dặn mà giờ chỉ còn mỗi một tờ. Vậy là một năm đã đi qua và một năm nữa sắp đến. Chợt nhận ra, thời gian như dòng nước xiết, cứ miệt mài cuốn đi, xưa cũng vậy và sau này cũng thế. Có muốn níu giữ, có tiếc nuối cũng chẳng thể làm gì. Vậy thì hãy cứ vui lên mà sống, mà yêu thương. Cuộc đời nào chỉ có nỗi buồn lo mà còn có cả những niềm vui, niềm hy vọng vẫn đợi ta phía trước. Như cây hồng vợ tôi mới cắt ngày nào, qua mùa đông giá rét vẫn lặng lẽ ủ mầm để giờ vươn mình đơm bông rực rỡ. 
Trên đường đưa con đến trường, tự nhiên nhớ tối hôm qua con bảo: “Bố ơi! Bố treo cuốn lịch cơ quan bố lên đi. Lịch cũ hết rồi”. Ừ. Tối nay bố sẽ treo. Mai đã là năm mới rồi. Và bố sẽ lại giữ thói quen xé lịch hàng ngày. Những cuốn lịch đầy rồi sẽ vơi, vơi rồi sẽ lại đầy, để bố được nhìn con khôn lớn, để bố được thấy cánh buồm cứng cáp mà bố mẹ vẫn hằng mơ được gửi đến mai sau. 
Thùy Chi

Có thể bạn quan tâm

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.