Níu một khoảng trời thu...

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News
(GLO)- Trời đã sang thu, mùa của những hoài niệm riêng dành cất trong ngăn ký ức. Bạn hỏi tôi có bao giờ nhớ ngày đầu tiên đi học?
Ảnh minh họa (nguồn internet)
Ảnh minh họa 
Câu hỏi bâng quơ của bạn làm con đường bùn lầy ướt sũng ngày mưa bỗng hiện ra trước mắt tôi, trong buổi sáng đầu tiên được mẹ dẫn đi tựu trường. Con đường đất nâu lầy lội nước mưa trộn với lá khô mục ẩm, mặt đường nhàu nhĩ vết bánh xe và loang lổ dấu chân người lẫn trâu bò qua lại. Và ngày đầu tiên đi học của tôi nào có gió heo may thơm mùi nắng thu vàng, có lá khô rơi xoay tròn mơ mộng, mà chỉ có cơn mưa lất phất.
Nếu bạn không nhắc, có lẽ tôi đã để quên những hình ảnh ấy trong ngóc ngách nào đó của ký ức. Nếu bạn không nhắc, biết đâu con đường trải nhựa thênh thang hôm nay tôi đi đã lấp mất trong tiềm thức tôi con đường bùn lầy ngày ấy, nơi đã giữ lại những dấu chân bỡ ngỡ ngập ngừng, khi tôi bé nhỏ nắm tay mẹ ngày đầu đến trường trong cơn mưa rả rích. Con đường quê lem nhem bùn đất đã âm thầm đỡ những bước chân tôi từ lúc còn lẫm chẫm cho đến khi gót chân như thửa ruộng lưa thưa đường cày. Ngày mới lạ lẫm bước vào chốn xô bồ, tôi đã ngỡ rằng mình sẽ mãi nhớ con đường ấy, vậy mà đâu hay lòng đã quên tự lúc nào.
Để rồi một sáng đầu thu, tôi đã bị kéo ngược về ngày xưa khi thấy các cô cậu học trò náo nức đến buổi tựu trường. Tôi đứng bên này lặng lẽ nhìn theo những ánh mắt bẽn lẽn lấp ló sau vạt áo mẹ, những bước chân bỡ ngỡ như chim non lần đầu tập sải cánh. Con đường hôm nay có màu nắng dịu dàng, trên nền trời từ tốn mây trắng bay. Tôi nhận ra một tôi còn thơ bé bỗng thức dậy sau giấc ngủ dài dưới tấm chăn thời gian dày cộm.
Vẫn vẹn nguyên trong tôi ký ức ngày đầu tiên đi học cùng mẹ dưới cơn mưa thấm lạnh. Con đường làng sũng ướt lặng lẽ in những dấu chân non nớt của tôi cùng bước chân lam lũ của mẹ. Khi tôi rụt rè bước vào khung trời mới, bàn tay mẹ khẽ vẫy ân cần lúc tôi quay đầu nhìn lại.
Con đường ngày xưa đã mất hút trong ký ức, vậy mà tôi vẫn muốn quay về chậm rãi bước trên đó để nghe lòng thật bình yên...
Trần Văn Thiên

Có thể bạn quan tâm

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

(GLO)- "Em đi trên đồi hoa" của tác giả Đại Dương là sự hòa quyện giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Những câu thơ mang sắc thái vừa lãng mạn vừa thoáng gợi lên cảm giác tiếc nuối về thời gian trôi qua, để rồi "mắt hoa tròn ngấn lệ/rưng rưng vắt qua mùa"...

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

Gương mặt thơ: Thanh Thảo

(GLO)- Là một trong những nhà thơ tiêu biểu nhất của thế hệ thơ chống Mỹ cùng thời với Nguyễn Khoa Điềm, Hữu Thỉnh, Bằng Việt, Hoàng Nhuận Cầm, Lưu Quang Vũ, Nguyễn Trọng Tạo, Phạm Tiến Duật, Thu Bồn... nhưng Thanh Thảo có một giọng thơ riêng, thiên về trí tuệ và một lối tư duy trực cảm.

“Gia Lai trong tôi”

E-magazine“Gia Lai trong tôi”

(GLO)- Gia Lai trong bạn là những hình dung gì khi nhắc đến? Là khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ, là nụ cười sơn nữ hay nét bản sắc văn hóa khó lẫn? Những câu trả lời sẽ được tìm thấy tại Triển lãm nhiếp ảnh năm 2024 với chủ đề “Gia Lai trong tôi”.

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

(GLO)- Bài thơ "Ngày nắng" của Lê Vi Thủy là những hình ảnh đầy sức sống và hy vọng. Tác giả khéo léo khắc họa cuộc sống khó khăn nhưng đầy nghị lực của con người, với những mầm xanh vươn lên trong khô cằn, thể hiện niềm tin vào ngày mai tốt đẹp hơn.