Gương mặt thơ: Phan Mai Hương

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Phan Mai Hương nguyên là cô giáo dạy văn của Trường THPT chuyên Hoàng Văn Thụ (tỉnh Hòa Bình), người Mường và là người “bắn súng hai tay”, sáng tác cả thơ lẫn văn xuôi, đã có hơn 10 đầu sách, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam.

12.jpg

Về nghỉ hưu theo chế độ, chị lên Hà Nội sống và sáng lập Tạp chí Đường Văn thu hút khá đông văn nhân, thi sĩ tham gia.

Là giáo viên chuyên văn nên chị cảm nhận văn chương khá tinh tế và đấy là cái cửa để chị bước vào con đường sáng tác.

Tôi từng gặp Phan Mai Hương ở cả Hòa Bình-quê chị và Gia Lai-khi chị tự “đi thực tế” và được các giáo viên văn Trường THPT chuyên Hùng Vương đón như đón người thân. Chuyến đi ấy, chị có một loạt tác phẩm về Tây Nguyên, về Gia Lai, trong đó có mấy bút ký khá thú vị.

Thơ chị nhiều suy tưởng. Bên trong cái vóc hình có phần nhỏ bé kia là một tâm hồn luôn suy tưởng và mở ra những bến bờ của sự sáng tạo không ngừng nghỉ: “Mềm như nước/Mát như nước/Khó nắm bắt như nước/Rỉ rách luồn lách lăng nhăng khắp nơi như nước/Đất/Tự lõm mình đựng nước đầy vơi/Nước uốn mình theo đất đùa chơi/Cương nhu tồn tại”.

Nhưng cũng có những lúc rất trữ tình với hình ảnh mượt mà, câu thơ bình lặng: “Mùa xuân này em trở lại tháng ba/Cỏ lên non ấp dấu chân vào cỏ/Mùa mơn mởn thanh tân mở ngỏ/Màu biếc xanh òa cả lên trời”.

Dẫu về hưu nghề giáo nhưng khả năng sáng tạo văn chương của chị vẫn đầy năng lượng và tươi trẻ như khi mới bước vào cầm bút. Năm 2023, chị ra mắt tập thơ “Con nhện bên khe cửa” và năm 2024 là tập truyện ngắn “Cầu thang không có chín bậc”, đọc tên tập sách đã thấy bản sắc Mường hiện rõ.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.

Tháng ba

thang-ba.jpg
Minh họa: HT

Mùa xuân này em trở lại tháng ba

Cỏ lên non ấp dấu chân vào cỏ

Mùa mơn mởn thanh tân mở ngỏ

Màu biếc xanh òa cả lên trời.


Tháng ba này cỏ nhớ khôn nguôi

Nỗi nhớ tươi sóng duềnh tựa khói

Yêu thương hóa cỏ cây chải gội

Ấm ngút ngàn bao bọc tháng ba.


Tháng ba của ta, mùa xuân là nhà

Cỏ nơi nào cũng xanh như hoang dại

Cỏ nơi nào cũng xanh như sống vội

Đất nâu trầm cỏ mọc lút tháng ba.


Khi nào

khi-nao.jpg
Minh họa: Huyền Trang

Khi nào cái cây tự hát

Bông hoa ắt tỏa

Hương thơm.


Khi nào dòng sông cuộn sóng

Lũ về cuốn phăng

Nỗi buồn.


Khi cành khô gục xuống

Cháy mình bùng lửa

Yêu thương.


Khi hoa phượng rớt mùa hạ

Sắc đỏ quặn thắm

Chân trời.


Khi thơ vẫn còn xa ngái

Chữ yêu chỉ mới bắt đầu

Em hì hục vun cỏ dại.


Em vun tuổi em đầy lại

Gom mình cháy hết

Cho mai.


Sen đắng

Sen cuối mùa

Ủ nắng thắm

Nồng nã hè

Rực rỡ hình hài

Tràn ứ tươi ngọt ngào trong sắc

Mai mùa vắt kiệt trời

Mai mùa vắt kiệt sương

Ủ ấm chắt chiu một mùa hương

Cọng ban mai nâng giấc một mùa thơm

Nâng

Một vòm trĩu lòng trong đục.


Đời sen

Tận hiến

Trót quên mình đã thơm

Kiếp sen

Nở qua bùn đen.


Một đóa sen

Rồi mùi hương bay đi

Kiên nhẫn trong bùn

Một tâm sen

Cho mùa sau

Nhuộm tràn bờ đắng ngắt.

Có thể bạn quan tâm

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.