"Nghe những tàn phai"(*)

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- 1. Nghe đến hai chữ “tàn phai”, hẳn trong lòng chúng ta thường có những nỗi lo lắng sợ hãi vô hình nào đó. Cứ như là sắp vuột mất điều gì từng rất quý giá. Những khoảnh khắc giữa hiển hiện và mất hút, giữa xuân sắc và lụi tàn, giữa mơn mởn và héo úa thường gợi lên những nuối tiếc. Có lẽ, dã quỳ biết rõ quy luật ấy nên những khoảnh khắc lụi tàn vẫn kiêu hãnh tỏa sắc vàng rực rỡ đến kiệt cùng.
 Minh họa: Kim Hương
Minh họa: Kim Hương
Nhìn những đài hoa trơ khấc vẫn ngạo nghễ chen lẫn những đóa vàng mơn mởn vươn lên trong nắng gió cao nguyên mà lòng người dậy lên nhiều cảm xúc gối nhau tựa sóng. Giữa những ào ào gió thổi, lớp lớp bụi đỏ, từng vạt dã quỳ vàng nối nhau ngút tầm mắt ngoại ô, len lỏi vào từng ngõ nhỏ, ngách đất chỉ để lặng lẽ nở những đóa mặt trời khẳng định sự tồn tại của mình.
Những ngày này, dã quỳ đang khép lại mùa hoa. Lá úa đã chen nhiều vào từng mảng xanh thẫm. Ở nhiều vạt đồi, đường mòn, những chiếc đài ngả sang màu nâu đất đã lan dần vào đám hoa vàng cánh mỏng đung đưa. Không hiểu sao, trong sự tàn lụi ấy, người ta vẫn cảm nhận được sức sống mãnh liệt của một loài hoa dại. Những cánh hoa héo tàn rơi rụng nhưng đài hoa vẫn ngẩng cao đầu trước nắng gió khắc nghiệt xứ này. Lẽ thường, tàn sẽ tạ. Nhưng dã quỳ không vậy. Cứ khô dần cho đến tận cuối mùa mà cái dáng vẫn vươn thẳng đầy kiêu hãnh. Dã quỳ đã tự mình phác họa mình bằng thủ pháp nghệ thuật chấm phá cổ điển phương Đông. Những nét họa ấy dẫu có tàn phai vẫn gieo vào mắt nhìn con người một vẻ đẹp gai góc nhưng cũng đầy nét mềm mại. Ấy là những lúc nhìn những nhành cây với từng đài, từng đài nâu thẫm đung đưa theo từng cơn gió thốc. Gió chiều nào cây chao chiều ấy. Chao để mềm mại hài hòa với thiên nhiên dù ở những giây phút cuối cùng của đời cây.
2. Trong những tàn phai lại nghĩ đến nhan sắc cuối chiều của người phụ nữ. Ngẫm cho cùng, đời cây và đời người cũng chẳng khác gì nhau là mấy. Từ những hạt mầm, nảy nở thành cây, vắt kiệt mình để khai hoa nở nhụy, rồi lại lặng lẽ về chiều. Cái tuổi về chiều lại chính là thời khắc mãn khai. Ấy là khi người ta hiểu và thấu được nhiều hơn về cuộc sống. Là khoảng thời gian rực rỡ, đằm thắm, quyến rũ nhất. Ngay cả ánh nắng cuối chiều cũng mang một sức hấp dẫn vô cùng. Ở thời khắc này, sẽ khó tìm được sự hừng hực non tơ tràn đầy nhựa sống của thời xuân sắc. Nhưng sự duyên dáng, tinh tế đầy trải nghiệm lại chính là sợi lạt mềm để kết nối những giá trị thiêng liêng khó thể xa rời. Quả chín trên cây cũng vậy. Những lứa quả cuối cùng bao giờ cũng sần sùi, thô ráp hơn những lứa quả rộ mùa. Vậy mà khi thưởng thức, ai cũng sẽ gật gù bởi sự đậm đà, ngọt thơm. Dường như cây cũng biết chắt chiu những gì còn sót lại để dồn hết cho lứa quả cuối cùng rồi lại tiếp tục một vòng quay mới, sứ mệnh mới của mùa sau.
Trong những tàn phai lại hiểu thêm ít nhiều về lẽ sống ở đời. Chúng ta đôi lúc cứ cuồng quay đi tìm những giá trị tuyệt đối. Nhưng làm gì có điều tuyệt đối trên đời. Nhiều lúc chúng ta cũng cứ mải miết đi tìm những đáp án đúng cho hàng ngàn câu hỏi. Nhưng đáp án đúng lúc này nhưng lúc khác có khi sai. Hoặc đúng với người này chưa chắc đã đúng với người kia. Học hỏi hoa để biết mềm mại hơn trong muôn vàn câu chuyện thường ngày. Rực rỡ và úa tàn đôi lúc đứng bên nhau, sống cùng nhau lại trở nên hài hòa, và biết đâu lại tôn nhau lên để vươn tới những giá trị tốt đẹp.
Trong những tàn phai, tôi nghe những đài quỳ phất phơ như đang reo cùng gió. Tôi nghe tiếng thầm thì khe khẽ bên những cánh vàng mỏng manh cười trong nắng ấm. Hình như chúng muốn nhắn gửi: Tàn phai chưa hẳn đã là hết…
-------------------------
(*): Tên một ca khúc của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn.
NGÔ THANH VÂN

Có thể bạn quan tâm

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Đi cà kheo

(GLO)- Đi cà kheo không chỉ phổ biến ở vùng đồng bằng mà còn là một hoạt động văn hóa dân gian của đồng bào dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên. Bằng những câu thơ chân thực và gần gũi, tác giả Nguyễn Ngọc Hưng đã tái hiện trò chơi này đầy sinh động gắn với cảm xúc hứng khởi từ người chơi.

Các nghệ nhân xã Glar (huyện Đak Đoa) chụp ảnh lưu niệm trước tác phẩm “Nét Tây Nguyên”. Ảnh: N.A.M

“Nét Tây Nguyên”

(GLO)- Tại Ngày hội Di sản văn hóa năm 2024 vừa diễn ra ở khu vực Bảo tàng tỉnh Gia Lai, tác phẩm “Nét Tây Nguyên” gồm 1 cụm 5 trụ gỗ của nhà điêu khắc Nguyễn Nam-Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh đã tạo nên điểm nhấn, một nét Tây Nguyên riêng có giữa lòng phố núi.

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

Thơ Hà Hoài Phương: Những ngôi sao xanh

(GLO)- Hình ảnh "những ngôi sao xanh" trong thơ Hà Hoài Phương tượng trưng cho ánh sáng hy vọng không bao giờ tắt, dẫu rằng có bao nhiêu khó khăn, thử thách hay bóng tối bao phủ. Những ngôi sao ấy là niềm tin, sức mạnh tinh thần giúp con người vượt qua mọi gian truân cuộc sống...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.