Mùi Hà Nội

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

Dù có đi khắp bốn phương trời, vẫn bồi hồi nhớ về nơi ta đã lớn khôn. Nhất là những vị ngọt chua đi theo suốt bốn mùa.

Chợ hoa Hà Nội - Ảnh: Nguyễn Việt Thanh
Chợ hoa Hà Nội - Ảnh: Nguyễn Việt Thanh


1. Tôi sinh ra và lớn lên ở Hà Nội. Giống với những người con lớn lên ngay trên quê hương mình, tôi không có cái cảm giác được về quê, được rời khỏi nhà lên phố hay ở trọ trong một thành phố xa lạ nào đó. Những năm tháng lớn dần trên mảnh đất quê hương, Hà Nội mỗi ngày lại thay đổi thêm. Từ Hồ Gươm, vẽ vòng compa mỗi lúc một rộng ra, Hà Nội cũng rộng dần ra. Ở trong thành phố này từ nhỏ đến lớn đã quen, nên đôi khi chẳng thấy nó khác biệt gì. Cho đến khi đi xa, có những chuyến công tác dài ngày cả tháng, tôi bỗng cứ thấy nôn nao một cách kỳ lạ.

Nhớ những ngày chạy xe về đến cầu Long Biên, cứ đứng mãi trên cây cầu cũ mà ngắm nhìn hoàng hôn hoang hoải buông trên sông Hồng. Dưới kia, những bãi bồi xanh biếc ngô non và hoa màu. Tôi thường dừng lại ăn một bắp ngô vừa dỡ ngọt lịm, hương thơm của ngô phảng phất. Chờ một con tàu chạy xình xịch ngang qua về bến. Dưới chân cầu Long Biên ấy là mùi của cuộc sống mưu sinh vất vả xuôi ngược. Chợ đầu mối lớn nhất Hà Nội họp từ sớm. Trong ánh đèn đỏ quạnh quẽ leo lét, trong làn sương mờ ảo của đêm đông quánh đặc, mọi mặt hàng rau củ đổ về chợ, rồi tỏa đi khắp các chợ trong thành phố này.

Có ai nhớ đến mùi của một tô phở bò thơm ngầy ngậy quện trong gió lạnh. Xuýt xoa trong đôi bàn tay giá lạnh, hương thơm của phở cứ quấn quýt không ngừng. Gánh phở đầu phố nghi ngút khói bốc thơm lừng và những bóng lưng trên chiếc ghế đẩu, xì xụp húp bát nước dùng thơm sực nức. Đi ăn phở đã ở nhiều nơi rồi nhưng sao về ăn phở ở Hà Nội này vẫn cứ thấy ngon nhất. Ngày xưa nghèo khó, chỉ khi ốm, mẹ mới mua cho bát phở đựng trong cái cặp lồng, sao mà ngon đến thế. Giờ đầy đủ rồi, mỗi lần ăn tô phở lại nhớ đến mẹ. Húp cho thật cạn thứ nước phở thơm ngọt, xuýt xoa vị ngon. Hương phở chẳng ở nơi nào giống thế được.

2. Phố xá cứ ấm trong mưa phùn, mùi của mưa ẩm, của sương trắng trời giăng lối, của thời tiết đỏng đảnh. Mưa cứ giăng khắp lối, chẳng nhìn rõ cái gì với cái gì. Tay đút sâu vào túi. Mặc đến vài lớp áo vẫn cứ thấy lạnh. Mùi ẩm của mưa phùn phùn không dễ chịu, nhưng mưa phùn làm nẩy lộc xuân. Cây bàng trổ những chiếc lá non xanh mướt và hàng hoa sưa cứ bung từng chùm hoa trắng, sũng mình trong mưa.

Mùi của tết đã lại đến rồi! Mùi của nồi bánh chưng lục bục và hương mùi già. Những chiều 30, trong nhà cứ thơm sực nức mùi của mùi già vừa đun, ấm sực. Hương thơm dễ chịu và khó quên ấy chỉ có ở Hà Nội, trong những chiều cuối năm.

Có những chiều chạy xe vội vã giữa thành phố này, tôi bỗng khựng lại vì mùi của hoa hoàng lan. Có cây hoa hoàng lan nào đó nằm khuất sâu trong vườn một ngôi biệt thự cổ đang nở những đóa hoa đêm dìu dặt. Có ai đó đang khẽ mở khuôn cửa sổ, để hương hoa víu vít trong phòng. Cuộc sống hối hả ngoài kia, vẫn có những góc dịu dàng đến thế.

3. Những âm thanh, màu sắc và mùi vị của nơi này cứ theo ta đi khắp đó đây. Giữa những bộn bề lo toan, nhớ đến Hà Nội như nhớ về người yêu cũ. Sống ở trong thành phố này đủ cả bốn mùa xuân hạ thu đông, nhớ đến nơi này đủ cả bốn mùa thu đông xuân hạ. Ở mỗi khoảnh khắc, bất chợt lại thấy Hà Nội vương vít, hanh hao.

Xuân mang theo vị của mưa ẩm, của tết. Hạ về trong vị chua của trái sấu, hương thơm của hoa loa kèn. Vị của mùa thu vàng mật ngọt, của hoa sữa đêm thì thầm. Đông về mang vị của giá lạnh, của hương gừng trong đủ món ngon. Cứ thế ta yêu mảnh đất này và nhớ đến cồn cào tim gan.

Dù nơi này có mọc lên hàng trăm tòa nhà, chẻ thêm hàng ngàn con đường, tỏa khắp tám phương, trái tim của Hà Nội vẫn là 36 phố phường, là hồ Gươm, hồ Tây gió lộng. Và dù có đi khắp bốn phương trời, vẫn bồi hồi nhớ về nơi ta đã lớn khôn.

Yêu Hà Nội, nhớ vị Hà Nội.

Ở nơi này, có gia đình tôi!

Ở nơi này, Hà Nội của tôi, vẫn đang lớn lên, mỗi ngày!



 

 



Theo LÊ THU THẢO (thanhnien)

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.