"Mùa xuân đầu tiên" và tôi

Theo dõi Báo Gia Lai trênGoogle News

(GLO)- Tôi biết hát đôi chút, nhưng bài “Mùa xuân đầu tiên” của nhạc sĩ Văn Cao thì chưa từng hát cho trọn vẹn dù chỉ một lần. Với nhịp 3/4 của điệu valse khoan thai, dìu dặt, bài hát viết cho mùa xuân thống nhất đầu tiên của đất nước có lẽ hợp với một giọng nữ hoặc một tam ca nữ hơn thì phải.

Tôi cũng không muốn lặp lại những gì mà người ta đã tốn nhiều giấy mực cho bài hát “lạ” ấy trong dòng chảy của nền âm nhạc cách mạng sau ngày 30-4-1975. Trước đó hơn 20 năm, “Ly rượu mừng” của nhạc sĩ Phạm Đình Chương cũng là một giai điệu valse, nhưng là valse của mùa xuân rộn ràng, tươi vui, nhiều thành phần, nhiều thông điệp. Còn với nhạc phẩm “Hoa xuân” của Phạm Duy, ta chợt thấy xuân về theo gió vờn trên bãi cỏ non, theo ong bướm nô đùa trên những đóa xuân tươi thắm để mơ về những mùa xuân thái hòa cho đất nước. “Mùa xuân đầu tiên” của Văn Cao thì khác. Khi những tưng bừng rực rỡ dần qua đi, trong niềm vui thống nhất ấy, ta nghe như đâu đó vẫn còn nén một tiếng thở dài trước những xót xa của một dân tộc vừa bước ra từ đau thương, mất mát.

Những ngày cuối cùng của tháng 3-1975. Lúc ấy, tôi chỉ mới là cậu học sinh lớp 8 của một trường trung học tại quận An Nhơn, tỉnh Bình Định, cái độ tuổi vẫn còn ngơ ngác lắm trước một sự kiện mà sau này tôi mới biết rằng đó là một thời khắc vô cùng quan trọng trong cuộc đời mình, gia đình mình, bạn bè mình, quê hương mình. “Mùa xuân đầu tiên” ấy, tôi lên lớp 9, nghĩa là vẫn còn đủ một năm học để mang khăn quàng đỏ với bao lần tự vấn rồi tự lý giải mơ hồ về chiến tranh, về hai miền đất nước.

 Nhạc sĩ Văn Cao. Ảnh: K.N.B
Nhạc sĩ Văn Cao. Ảnh:internet



“Quận An Nhơn đã hoàn toàn được giải phóng!”-đó là những gì tôi nghe được từ những chiếc loa rè rè treo ở đâu đó. Lần đầu tiên tôi tiếp xúc với cụm từ “giải phóng”. Bằng những liên tưởng của tuổi thơ trong những ngày ấy, tôi mơ hồ hình dung rằng sẽ có một sự thay đổi lớn lao nào đó trong cuộc đời mình. Trước những ngày ấy, tôi loáng thoáng nghe rằng ở vùng Tây Nguyên xa xôi nào đó đã được giải phóng trước tỉnh mình. Lúc ấy, tôi đâu ngờ rằng sau này mình lại gắn bó với vùng Tây Nguyên xa xôi kia như một định mệnh.

Tôi vẫn còn nhớ như in, những ngày ấy tôi ra hiệu sách ở quê nhà tò mò xem và mua sách. Ba cuốn sách đầu tiên mà tôi chọn là “Tiểu sử Hồ Chí Minh”, tiểu thuyết “Đất rừng phương Nam” của nhà văn Đoàn Giỏi và tập thơ “Góc sân và khoảng trời” của thần đồng thơ Trần Đăng Khoa. Tôi mua cuốn “Tiểu sử Hồ Chí Minh” để tìm hiểu về cuộc đời và sự nghiệp của một cụ già có chòm râu khá đẹp được in trang trọng ở trang bìa. Tôi mua cuốn “Đất rừng phương Nam” để xem có phải đó là dòng văn chương trinh thám, mạo hiểm, như loại sách Tuổi hoa trước năm 1975 mà tuổi thơ tôi say mê đọc đến quên cả ăn ngủ. Và tôi mua cuốn “Góc sân và khoảng trời” để xem người viết nên những câu thơ ấy ở đâu và làm gì mà làm thơ hay đến in được cả tập. Rón rén trong cái sự mua tập thơ ấy là cả một ước vọng của tuổi thơ tôi: cũng muốn được như Trần Đăng Khoa kia! Tuyệt nhiên, trong ngày hôm ấy tôi không mua một cuốn sách toán nào. Hai trong 3 cuốn sách đầu tiên mà tôi mua kia đã mở ra cho tôi một khoảng trời văn học mới mà không ngờ sau này mình lại được bay trong đó như một duyên nghiệp.

Như vậy là sau tháng 3-1975, tôi được mang khăn quàng đỏ hơn một năm học. Hồi ấy, phong trào Đội đối với lứa học trò chúng tôi là rất thiêng liêng. Được kết nạp vào Đội là cả một quá trình rèn luyện và phấn đấu để đạt những thành tích trong học tập, lao động và nhiều hoạt động phong trào khác. Ở trường cấp II hồi ấy, tôi được bầu làm Liên đội trưởng. Hết giờ học trên lớp, tôi lao vào công việc của một “thủ lĩnh”, nào là điều hành tập nghi thức Đội, nào là tập hợp đội viên đi cổ vũ một trận bóng đá, nào là làm báo tường chào mừng những ngày kỷ niệm lớn, nào là tham gia mấy tiết mục văn nghệ để dự thi. Những ngày ấy, không đêm nào là không có cờ giong, trống mở của bọn tôi, những học sinh về tham gia sinh hoạt với địa phương. Những cuộc giao lưu giữa các chi đội thiếu nhi của các xóm dân cư ngày ấy thực sự đã để lại cho chúng tôi biết bao kỷ niệm vui buồn mà bây giờ gặp nhau chúng tôi vẫn còn kể lại.

Việc học ngày ấy thì lạ lắm, thiếu thốn trăm bề chứ không được như học sinh bây giờ. Lạ ở chỗ, trong cái sự gian khổ thiếu thốn trăm bề ấy, chúng tôi vẫn tươi vui và hồn nhiên như cây cỏ, cứ từ những chén cơm một phần gạo cõng 2 phần khoai ấy mà tự học, mà lớn lên, mà trưởng thành. Hồi ấy, mỗi lớp hầu như chỉ có một vài cuốn sách giáo khoa, giấy hẩm đến độ mà chúng tôi gọi là giấy khoai lang, cả lớp chia nhau chép tay để học. Hồi ấy làm gì có chuyện học thêm như bây giờ. Bọn chúng tôi tự quản lý và tự tổ chức học tổ nhóm với nhau là chủ yếu. Mà thường là học ở nhà. Một tuần cũng chỉ vài buổi gặp nhau để hỏi nhau bài toán, câu văn. Người học giỏi chỉ cho người học yếu. Đứa khỏe gánh vác bớt việc cho đứa ròm. Ngoài việc học, việc nhà, việc chung của tập thể, thì chúng tôi... chơi! Chơi thoải mái, hết đá bóng đến tắm sông, hết leo lên đồi sim tím đến đi tìm mấy anh thân quen xin học mấy nốt nhạc, hết đánh đáo leo cây đến mày mò luyện võ, chứ không học đến tối mắt tối mũi như đa phần học sinh bây giờ.

Rồi từng mùa xuân qua đi. Thi thoảng những mái đầu pha sương từ bốn phương về chụm lại và gõ nhịp: “...Nước mắt trên vai anh, giọt sưởi ấm đôi vai anh/Niềm vui phút giây như đang long lanh...”.

 TRỊNH ĐÀO CHIẾN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

Thơ Nguyễn Đình Phê: Gửi lại

(GLO)- Bài thơ "Gửi lại" của Nguyễn Đình Phê là một tác phẩm đầy hoài niệm, suy tư về thời gian, tình yêu và sự chia ly. Xoay quanh cảm giác tiếc nuối, luyến lưu một mối tình đã qua, những kỷ niệm khó quên, tác giả muốn gửi lại cho người yêu hay cho chính mình?

Tiến sĩ Lưu Hồng Sơn bên một bức tranh của họa sĩ Xu Man tại Bảo tàng tỉnh. Ảnh: P.D

Tranh Xu Man: Di sản tìm về

(GLO)- Từ chỗ chỉ sở hữu số lượng tác phẩm rất ít ỏi của họa sĩ Xu Man, hiện nay, Bảo tàng tỉnh Gia Lai đang có một bộ sưu tập dày dặn với tổng cộng 52 bức của người họa sĩ tài danh, nhiều nhất trong hệ thống bảo tàng cả nước.

Hình dung

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Hình dung

(GLO)- Bài thơ "Hình dung" của Nguyễn Ngọc Hưng là một tác phẩm đẹp, đậm chất mộng mơ và lãng mạn. Nó thể hiện một tình yêu vĩnh cửu, dường như không thể chạm vào, nhưng vẫn mãnh liệt và đầy khắc khoải...

Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

Thơ Từ Dạ Linh: Tặng em nỗi nhớ ngược chiều

(GLO)- "Tặng em nỗi nhớ ngược chiều" của Từ Dạ Linh mang vẻ đẹp mộc mạc, đầy hoài niệm về tuổi thơ, về những khoảnh khắc hồn nhiên mà người ta thường dễ dàng quên đi. Ẩn chứa trong đó cũng là nỗi nhớ, sự lưu luyến về tình yêu đầu đời với những xúc cảm tinh khôi, thuần khiết...

Ảnh minh họa. Nguồn : Internet

Niềm vui đọc sách

(GLO)- Từ lâu, đọc sách đã là một hoạt động được ưa thích của nhiều người, được khích lệ ở nhiều nơi vì những lợi ích mà nó mang lại. Tôi vẫn giữ thói quen đọc đều đặn mỗi ngày. Điều đó vừa cần thiết cho công việc, vừa là cách để tôi giải trí và tìm hiểu về thế giới xung quanh.

“Mùa xuân của mẹ”

“Mùa xuân của mẹ”

(GLO)- Đầu năm nay, tác giả Lê Thị Kim Sơn-Hội viên Hội Văn học Nghệ thuật tỉnh Gia Lai ra mắt tập truyện dành cho thiếu nhi “Cổ tích trưa” (Nhà xuất bản Kim Đồng) và mới đây là tập truyện ngắn “Mùa xuân của mẹ” (Nhà xuất bản Hồng Đức). 

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

Thơ Đại Dương: Em đi trên đồi hoa

(GLO)- "Em đi trên đồi hoa" của tác giả Đại Dương là sự hòa quyện giữa con người và cảnh sắc thiên nhiên tươi đẹp. Những câu thơ mang sắc thái vừa lãng mạn vừa thoáng gợi lên cảm giác tiếc nuối về thời gian trôi qua, để rồi "mắt hoa tròn ngấn lệ/rưng rưng vắt qua mùa"...

Thơ Nguyễn Đình Phê: Với Krông Pa

Thơ Nguyễn Đình Phê: Với Krông Pa

(GLO)- Bài thơ "Với Krông Pa" của Nguyễn Đình Phê mang đến một cái nhìn sâu sắc về mảnh đất và con người nơi đây. Không chỉ đưa người đọc đi qua những khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, tác giả còn gợi lên những câu chuyện lịch sử và cả hành trình đổi thay sau chiến tranh của vùng đất này.

Kết nối, tôn vinh bạn đọc yêu sách

E-magazineKết nối, tôn vinh bạn đọc yêu sách

(GLO)- Sáng 17-10, Thư viện tỉnh Gia Lai tổ chức chương trình “Kết nối bạn đọc yêu sách” với sự tham gia của hàng trăm học sinh thuộc các đơn vị trường học trên địa bàn TP. Pleiku, những người làm công tác thư viện ở cơ sở và bạn đọc tích cực của thư viện năm 2024.

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

Thơ Lê Vi Thủy: Ngày nắng

(GLO)- Bài thơ "Ngày nắng" của Lê Vi Thủy là những hình ảnh đầy sức sống và hy vọng. Tác giả khéo léo khắc họa cuộc sống khó khăn nhưng đầy nghị lực của con người, với những mầm xanh vươn lên trong khô cằn, thể hiện niềm tin vào ngày mai tốt đẹp hơn.