Mũ xanh đầu bạc

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Nội tôi có một chiếc mũ cối màu xanh lá, được gìn giữ đến nay đã gần 50 năm. Qua thời gian, chiếc mũ giờ đây đã trở nên cũ kỹ, bạc màu, trên mũ xuất hiện nhiều vết thủng li ti nhưng vẫn được nội sử dụng hàng ngày.
Ảnh minh họa (nguồn internet)
Ảnh minh họa (nguồn internet)
Nội thường để chiếc mũ cối ở ngay đầu giường, mỗi khi muốn đi ra ngoài thì chỉ cần với tay là lấy được ngay. Chiếc mũ cối đối với nội không chỉ là vật che nắng, che mưa mà hơn hết là kỷ vật thời chiến. Nội vẫn dành thời gian ngồi với những người bạn già cùng thời trên chiếc chiếu cói trải nơi đầu hè, nhấm nháp ly trà nóng ấm vào buổi sáng lành lạnh và ôn lại những kỷ niệm thời trận mạc. Có lần nội kể: “Thời còn ở chiến trường, hễ cứ đi đâu cũng phải đội mũ cối trên đầu, thế mà lại hay, nhờ đội mũ mà đỡ được bao nhiêu mảnh rơi, mảnh văng hết tầm từ bom, đạn. Đi rừng thì không sợ cành cây đâm vào đầu, xuống suối thì có thể lấy nước đựng trong lòng mũ mang về cho anh em uống...”. Mỗi lần nhắc nhớ, nội lại ôm chiếc mũ trên tay, không thôi ngắm nghía trong từng ánh nhìn đượm niềm trân quý. 
Chiến tranh đã lùi xa, những anh lính trẻ ngày ấy giờ đây đã trở thành những ông lão. Chiếc mũ cối trong thời bình được sử dụng đúng với công dụng của nó, đó là chỉ để che nắng mưa. Hình ảnh nội đội mũ cối khi ngồi nhổ cỏ sau vườn, khi đi bộ ra đầu ngõ để mua một cút rượu, khi đạp xe đến nhà người quen ở cuối xóm chơi… đã in hằn trong tâm trí tôi. Hình ảnh ấy thật mộc mạc và giản dị biết bao giữa chốn thôn quê yên bình, tĩnh lặng. Nội còn bảo, mũ bảo hiểm bây giờ chưa chắc đã cứng cáp bằng chiếc mũ cối từng cùng nội vào sinh ra tử. Ngày trước, khi còn nhỏ, tôi ngây thơ nghĩ chỉ có riêng mình nội tôi có chiếc mũ cối, nhưng sau đó nhận ra nhà nào trong xóm có người già thì đa phần đều có một chiếc mũ cối giống như nội. Sáng sáng, tôi ra chợ thường thấy các ông đội chiếc mũ cối xanh đã bạc màu ngồi ăn sáng. Thậm chí, một số thanh niên trẻ cũng đội mũ cối để che nắng, che mưa, chỉ khác là họ không có nhiều kỷ niệm với nó như người già.
Tôi xa quê hương lên thành phố làm việc. Thi thoảng, thấy những bác xích lô đội mũ cối ra sức đạp xe dưới cái nắng chang chang của phố thị, mồ hôi nhễ nhại, tôi lại nhớ tới nội. Có lẽ khi đó nội tôi, tóc bạc phơ dưới chiếc mũ cối đã chuyển màu xanh bạc, cũng đang nhổ cỏ sau nhà...
Thúy Nga

Có thể bạn quan tâm

Bé An Nhiên có niềm đam mê và tình yêu đặc biệt với cây đàn t'rưng. Ảnh: Vũ Chi

Nahria Rose An Nhiên và tình yêu tiếng đàn t’rưng

(GLO)- Mới 8 tuổi nhưng cô bé dân tộc Cơ-ho Nahria Rose An Nhiên đã bộc lộ năng khiếu đánh đàn t’rưng. Với khả năng làm chủ sân khấu cùng ngón đàn điêu luyện, các tiết mục trình diễn của em luôn nhận được những tràng pháo tay không ngớt từ khán giả.

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...