Món quà của cô

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Sắp đến Ngày Nhà giáo Việt Nam (20-11), bao ký ức trong tôi lại dội về, bồi hồi, xuyến xao. Tôi miên man nhớ về tuổi thơ.

Năm 1984, tôi mới chỉ là cô bé học sinh lớp 4 Trường Tiểu học Làng Sen, xã Kim Liên, huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Sinh ra trong gia đình nông dân nghèo, những đứa trẻ như tôi đều không dám mơ ước nhiều. Chỉ mỗi ngày đều cố gắng trong học tập.

 Minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang


Ở quê tôi, việc đào tạo bồi dưỡng tạo nguồn học sinh mũi nhọn được bắt đầu từ bậc tiểu học. Tôi vinh dự là học sinh của cô giáo môn Toán và môn Ngữ văn, đều là giáo viên giỏi của trường. Cô Lệ và cô Hương đều chọn tôi tham gia vào đội tuyển học sinh giỏi của trường, nhưng cuối cùng tôi chọn tham gia bồi dưỡng học sinh giỏi môn Ngữ văn.  

Trong ký ức của tôi, cô giáo Hương thật xinh đẹp. Khuôn mặt cô hình trái xoan, da trắng, mái tóc cô dài chấm đầu gối, óng mượt, dáng người mảnh mai, thắt đáy lưng ong. Lúc nào cô cũng nở nụ cười thật tươi, nhẹ nhàng, hiền dịu.  

Sau khi đạt danh hiệu học sinh giỏi của trường, tôi được tập trung về Trường Tiểu học Nam Lạc để bồi dưỡng học sinh giỏi cấp huyện. Cứ đầu tuần, tôi và các bạn cùng ở lại nhà dân trọ học. Buổi sáng, theo học lớp đại trà, buổi chiều tham gia lớp bồi dưỡng. Những đứa trẻ nhỏ xa gia đình trọ học như chúng tôi thì thiếu thốn đủ đường. Nhưng có lẽ được sự động viên, quan tâm giúp đỡ của cô Hương mà nhiều bạn đã đạt giải cao trong kỳ thi học sinh giỏi cấp huyện và cấp tỉnh năm đó.  

Kỷ niệm mà tôi nhớ nhất là món quà ân tình cô tặng tôi. Đó là bộ sách giáo khoa lớp 5 và chiếc khăn quàng đỏ. Hồi đó, khi đến thăm nhà, cô đã động viên tôi hãy cố gắng học tập thật tốt để sau này trở thành người có ích cho đời. Trước khi chia tay, cô trao tặng tôi bộ sách giáo khoa lớp 5 còn thơm mùi giấy mới và chiếc khăn quàng đỏ mới tinh. Tôi nhận món quà trên tay, vui mừng rơi nước mắt. Trong giây phút đó, với bản tính rụt rè, tôi không dám hứa với cô điều gì, mãi mới nói lí nhí: “Em cảm ơn cô”. Cô xoa đầu tôi mỉm cười, trong ánh mắt của cô toát lên niềm vui và hạnh phúc. Ánh mắt ấy đã theo tôi đi suốt cuộc đời này. Ánh mắt của tình thương, của sự động viên, khích lệ để tôi tự nhủ lòng phải cố gắng. Có lẽ ước mơ trở thành một cô giáo giảng dạy bộ môn Ngữ văn đã ấp ủ trong tôi từ đó.  

Đã gần 40 năm trôi qua, có lẽ cô giáo không còn nhớ về món quà ân tình đã chắp cánh ước mơ cho một cô bé học sinh tiểu học nữa. Nhưng ký ức về bộ sách giáo khoa lớp 5 và chiếc khăn quàng đỏ mới tinh vẫn phảng phất mùi hương thơm lạ lùng, đặc biệt. Mùi thơm của tình cảm ấm áp như tình thương yêu của người mẹ hiền đã khơi gợi và khích lệ động viên để tôi cố gắng phấn đấu trưởng thành.

 

HƯƠNG SEN

Có thể bạn quan tâm

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

“Gạn đục khơi trong” để phát triển văn hóa

(GLO)- Sau nửa thế kỷ đất nước thống nhất, đời sống văn hóa tại nhiều ngôi làng Bahnar, Jrai có nhiều đổi mới, nhất là xóa bỏ những gánh nặng liên quan đến hủ tục. Nhưng để bảo tồn những giá trị cốt lõi của văn hóa vẫn là một hành trình cần “gạn đục khơi trong”.

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

Chuyện học trong một gia đình trí thức Jrai

(GLO)- Sinh ra trong một gia đình trí thức người Jrai ở thị xã Ayun Pa (tỉnh Gia Lai), cô Kpă H’Nina-Giáo viên môn Tiếng Anh ở Trường THPT Huỳnh Thúc Kháng (huyện Ia Grai) không chỉ được rèn giũa tinh thần ham học, mở mang kiến thức mà còn được thừa hưởng vẻ đẹp của cả bố và mẹ.

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

Sáng tạo văn học nghệ thuật: Hành trình không đơn độc

(GLO)- Mặc nhiên, việc sáng tạo văn học nghệ thuật luôn mang tính độc lập và tự giác cao độ của mỗi văn nghệ sĩ, nhưng hành trình ấy sẽ không đơn độc nếu có sự dìu dắt chân tình của người đi trước. Tại phố núi Pleiku, nhiều tác giả trẻ đã tìm được điểm tựa tinh thần đáng quý như thế.

Tạ Chí Tào và tác phẩm mới dâng lên Bác Hồ

Tạ Chí Tào và tác phẩm mới dâng lên Bác Hồ

(GLO)- Nhà giáo Tạ Chí Tào (trú tại huyện Chư Sê) mang trọng bệnh đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ chịu ngừng nghỉ. Anh vẫn đều đặn sáng tác văn học, nghiên cứu lịch sử. Đến nay, anh đã có gần 10 đầu sách, chính xác là 9 tập đã phát hành, còn 1 cuốn nghiên cứu lịch sử đang có kế hoạch xuất bản.

Báo Gia Lai: Phụng sự và kiến tạo

Báo Gia Lai phụng sự và kiến tạo

(GLO)- Qua 78 năm xây dựng và trưởng thành (16/3/1947-16/3/2025), Báo Gia Lai xứng đáng là cơ quan ngôn luận của Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc trong tỉnh. Trong xu thế hiện nay, Báo Gia Lai chú trọng phát huy vai trò kiến tạo nhằm thực hiện hiệu quả nhiệm vụ thông tin, tuyên truyền.

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

Thơ Bút Biển: Nắng chưa qua

(GLO)- "Nắng chưa qua" của Bút Biển là một bài thơ đầy hoài niệm. Bằng những câu thơ nhẹ nhàng mà day dứt, tác giả khắc họa nỗi buồn của sự xa cách, khi ký ức vẫn còn đó nhưng hiện tại chỉ còn lại gió lùa, hoa rụng và căn phòng trống,... dường như có ai đang ngóng về một vệt nắng chưa qua.

Bản hòa ca cùng triền ký ức

Bản hòa ca cùng triền ký ức

(GLO)- Dù đã có hơn 30 năm sống ở Pleiku nhưng khi đọc tập “Vân môi say phố” của Ngô Thanh Vân (NXB Hội Nhà văn, 2024), tôi lại có cảm tưởng được khám phá một miền đất tưởng chừng quá đỗi quen thuộc.

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

Giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Giải phóng tỉnh tại xã Gào

(GLO)- Tối 10-3, tại làng C (xã Gào), Đội Thông tin lưu động-Trung tâm Văn hóa-Thông tin và Thể thao TP. Pleiku tổ chức chương trình giao lưu văn hóa, văn nghệ kỷ niệm 50 năm Ngày Giải phóng tỉnh (17/3/1975-17/3/2025), chào mừng Đại hội Đảng các cấp, tiến tới Đại hội Đảng toàn quốc lần thứ XIV.

Hội viên Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh tại chương trình chào mừng Ngày Âm nhạc Việt Nam năm 2024. Ảnh: H.N

Nhạc sĩ Gia Lai kiếm tìm tác phẩm có sức ảnh hưởng lớn

(GLO)- Bám sát hơi thở cuộc sống và đưa bản sắc dân tộc vào tác phẩm, các nhạc sĩ Chi hội Nhạc sĩ Việt Nam tỉnh Gia Lai đã thực sự cố gắng trong hoạt động sáng tác nhằm ghi dấu ấn. Song, làm gì để tác phẩm lan tỏa rộng rãi, ghi đậm trong tâm trí người nghe đang là trăn trở của những người tâm huyết.