Mạch nguồn tri ân và những câu chuyện - Bài 3: Người thương binh quyết rời trung tâm nuôi dưỡng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Người ta thường nói “tuổi tác cũng chỉ là con số” để ngợi khen khả năng bứt phá giới hạn, vượt lên chính mình của con người. Nhưng với ông Xuyến, có lẽ phải dùng câu “tỷ lệ thương tật cũng chỉ là con số” mới thật sự chính xác.

Chân dập nát, mảnh đạn găm khắp người

Không khó để gặp ông Vũ Văn Xuyến ở thôn Hưng Đạo Tây thuộc xã Đông Quang (Đông Hưng, Thái Bình). Bởi nhắc đến tên ông, người già, trẻ nhỏ đều biết, chỉ dẫn nhiệt tình. Bước qua cổng sắt, tôi đi giữa những hàng cây bàng, chuối, nhãn xanh mướt để vào nhà ông. Ông cùng vợ là bà Đào Thị Thóc đã ngồi chờ sẵn bên thềm nhà với một ấm trà vừa pha.

Thấy tôi, ông bật dậy, rảo bước đến nắm lấy tay và siết chặt. “Mời cậu ngồi đây, ta thưởng trà, ngắm cây cảnh rồi trò chuyện”, ông nói rồi rót ra hai chén trà nóng hổi. Nhìn phong thái nhanh nhẹn đó, thực sự, tôi không nghĩ ông là thương binh loại 1/4 với mức độ thương tật trên 81% như xác nhận của Phòng Lao động Thương binh xã hội huyện.

Ông Xuyến sinh năm 1948, quê ở ngay xã Đông Quang này. Thời chống Mỹ, ông nhập ngũ, chiến đấu tại mặt trận Trị Thiên Huế. Ông vẫn nhớ rõ ngày mình bị thương là 30/3/1975, khi đang làm công tác rà phá bom mìn trên sân bay Phú Bài (Huế). Thời khắc đó, chiếc máy rà mìn của ông chẳng may đụng phải quả đạn M79. Một tiếng nổ lớn vang lên, ông Xuyến ngã xuống, ngất lịm đi. Vụ nổ làm chân phải của ông bị gãy nát, phần bụng, nội tạng và khí quản bị tổn thương nặng do những mảnh đạn găm vào.

Thú vui lúc rảnh rỗi của ông Xuyến là chăm sóc, cắt tỉa cây cảnh

Thú vui lúc rảnh rỗi của ông Xuyến là chăm sóc, cắt tỉa cây cảnh

Đồng đội lập tức đưa ông vào cấp cứu tại Bệnh viện dã chiến số 68 của quân Giải phóng. “Tôi mất rất nhiều máu, tình trạng vô cùng nguy kịch. Đúng lúc ấy, có hai đồng chí tên Điền và Nguyễn thuộc Đoàn thanh niên của bệnh viện đã tình nguyện hiến khẩn cấp cho tôi nửa lít máu. Sau 4 giờ truyền máu, tôi tạm thoát khỏi cửa tử”, ông kể. Khi ông tỉnh lại, hai đồng chí ấy đã điều chuyển đi khu vực khác, nên đến giờ, ông vẫn chưa một lần được gặp mặt ân nhân.

Ở lại điều trị với thương tật nặng nề, các bác sĩ, y tá của bệnh viện thường nấu những món ông thích ăn, mang tới những cuốn sách ông thích đọc, rồi hát những ca khúc ông thích nghe nhất. Đặc biệt, nữ y tá tên Chót vừa mới sinh con được vài tháng nhưng đêm nào cũng túc trực ở bệnh viện để chăm sóc ông. “Chị Chót mặc bộ đồ y tá màu trắng vừa bế, vừa ru con ngủ lại vừa tất tả khắp nơi để chăm sóc cho tôi. Hình ảnh ấy tôi không bao giờ quên được…”, ông Xuyến xúc động.

Rời trung tâm thương binh và 15 năm khổ luyện

Sau hơn 3 năm điều trị tại Bệnh viện dã chiến 68, Bệnh viện Quân y 103 và Trung tâm nuôi dưỡng thương binh của tỉnh Thái Bình, ông Xuyến xin trở về nhà để tự điều trị và tập phục hồi chức năng. “Thời gian ở trung tâm thương binh, tôi đã gặp rất nhiều anh em có nghị lực phi thường. Họ chỉ còn một chân mà vẫn đánh bóng bàn, bóng chuyền ầm ầm! Mình còn cả hai chân, chả nhẽ không cố được?”, ông Xuyến nói.

Nhưng quá trình tự tập phục hồi chức năng không dễ dàng chút nào. Giai đoạn đầu, ông Xuyến chỉ có thể rà nhẹ chân phải (chân bị gãy nát - PV) trên mặt đất để tìm lại cảm giác. Những lúc ngồi, ông lại đeo một quả tạ nặng khoảng 1-2 cân vào cổ chân phải để tập cho chân có thể co, duỗi trở lại. Những lúc như thế, cơn đau thấu xương tuỷ ập đến, nước mắt ứa ra nhưng ông vẫn cắn răng chịu đựng.

Thương binh Vũ Văn Xuyến và vợ - bà Đào Thị Thóc

Thương binh Vũ Văn Xuyến và vợ - bà Đào Thị Thóc

Những bằng khen về công tác xã hội của thương binh Vũ Văn Xuyến. Ảnh: Việt Khôi

Những bằng khen về công tác xã hội của thương binh Vũ Văn Xuyến. Ảnh: Việt Khôi

Dần dà, ông bỏ được nẹp chân rồi bỏ luôn nạng, tự đi được xe đạp rồi xe máy và bây giờ có thể vừa đi vừa xách hai xô nước khoảng 5 lít mỗi xô mà không vấn đề gì. Kể thì vắn tắt vậy nhưng quá trình ấy kéo dài đến 15 năm trời với sự giúp đỡ của người thân. “Tôi không thể làm được mà không có sự giúp đỡ của vợ. Bà ấy dìu dắt tôi từ những bước chân đầu tiên cho đến khi tôi có thể tự đi lại bình thường”, ông Xuyến nói rồi nắm chặt lấy bàn tay vợ. Từ ngày ông Xuyến bị thương, mọi công việc, từ làm ruộng, xây nhà tới chăm sóc ông, giúp ông tập đi, đều do một tay bà Thóc lo liệu. Ông Xuyến hay đùa rằng bà Thóc là người “y tá vĩ đại nhất cuộc đời mình”.

“Ông nhà tôi cũng “lì” lắm, không vừa đâu! Chân bị thương nặng mà cứ thấy tôi làm gì là lại lao vào giúp. Tôi ra ruộng trồng khoai thì ông ấy chống nạng đi theo, ngồi xổm xuống giúp tôi vun đất. Lúc xây nhà mới, ông ấy lại chống nạng đi ra phụ tôi trát vữa. Trát được một lúc thì thanh niên trong làng kéo đến bảo hai bác nghỉ ngơi đi, để đó chúng cháu làm. Khi tôi sinh con thì ông ấy ở nhà chăm con cho tôi đi làm ruộng. Lúc tự đi được rồi thì còn đòi ra ruộng kéo bừa giúp tôi, nhưng tôi không đồng ý!”, bà Thóc nói. Rồi hai người nhìn nhau cười, đôi bàn tay vẫn nắm chặt.

Sống như những đoá hoa

Với ông Xuyến, việc cố gắng luyện tập để tự đi lại được đã là điều phi thường. Nhưng không dừng lại ở đó, ông còn hăng hái tham gia vào rất nhiều hoạt động chung của địa phương. Với uy tín của mình, ông Xuyến được người dân bầu làm trưởng thôn Hưng Đạo Tây, rồi làm Phó Chủ nhiệm Hợp tác xã Đông Quang. Thời kỳ này, ông đã cùng một số người vận động bà con làm nghề dệt bao tải đay để xuất khẩu sang Cuba. Từ đó, bộ mặt kinh tế của xã dần được cải thiện, người dân có thêm công ăn việc làm để nâng cao thu nhập. Về sau, khi nghề này mai một dần, ông Xuyến chuyển sang làm đại lý phân phối bột giặt OMO cho thương hiệu Unilever.

Ông Xuyến đã nhận được rất nhiều bằng khen của UBND tỉnh Thái Bình và Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin Việt Nam vì những thành tích của mình trong công tác chăm sóc, giúp đỡ các nạn nhân bị nhiễm chất độc da cam.

Để giúp xã Đông Quang phấn đấu đạt chuẩn nông thôn mới, ông Xuyến đã huy động nguồn vốn xã hội hoá để cải tạo hai con đường tại thôn Hưng Đạo Tây. Từ năm 2014 đến nay, ông tham gia Hội Nạn nhân chất độc da cam/dioxin của xã Đông Quang với chức danh Chủ tịch Hội. Người thương binh kiên cường ấy không nề hà bất cứ công việc gì, từ làm kinh tế, xây dựng nông thôn mới tới khắc phục hậu quả chiến tranh cho các cựu chiến binh và gia đình của họ. Ông bảo, những người bị nhiễm chất độc da cam còn khổ hơn mình nhiều vì đời con, đời cháu họ cũng phải chịu hậu quả.

Nói về ước nguyện của mình, ông chỉ mong một lần được gặp lại những ân nhân như hai đồng chí Điền, Nguyễn và chị Chót y tá. Nếu không thể gặp trực tiếp, thì gặp con cháu họ thôi cũng được. Ông chỉ muốn được nói lời cảm ơn, để trả cái nợ ân tình ông đã mang theo cả cuộc đời…

(còn nữa)

Có thể bạn quan tâm

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

Bền bỉ gieo yêu thương nơi vùng đất khó

(GLO)- Giữa bao thiếu thốn của vùng đất Pờ Tó, có một người thầy lặng lẽ, bền bỉ gieo yêu thương cho học trò nghèo. Thầy không chỉ dạy chữ mà còn khởi xướng nhiều mô hình sẻ chia đầy ý nghĩa như: “Tủ bánh mì 0 đồng”, “Mái ấm cho em”, “Trao sinh kế cho học trò nghèo”.

Trung tá Cao Tấn Vân (thứ 2 từ phải sang)-Phó Đội trưởng Phòng An ninh đối ngoại (Công an tỉnh Gia Lai) chụp ảnh cùng đồng đội. Ảnh: NVCC

Cống hiến thầm lặng vì sứ mệnh cao cả

(GLO)- Hành trình "gieo hạt" hòa bình bắt đầu từ những con người bình dị. Những cống hiến thầm lặng của họ vì sứ mệnh cao cả, góp phần tích cực đưa hình ảnh đất nước và con người Việt Nam yêu chuộng hòa bình đến bạn bè quốc tế.

Giới trẻ hào hứng tham gia các khóa học làm đèn lồng Trung thu thủ công

Hồi sinh Trung thu xưa

Giữa phố phường rực rỡ ánh đèn led, đèn ông sao và mặt nạ giấy bồi bất ngờ “tái xuất”, gợi lại ký ức những mùa trăng rằm xưa. Sự trở về của Trung thu truyền thống đã manh nha trong những năm gần đây, được nhiều người trẻ hào hứng đón nhận.

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

Gặp người lính Thành cổ năm xưa

(GLO)- Trở về từ cuộc chiến khốc liệt ở Thành cổ Quảng Trị, cựu chiến binh Hồ Anh Hòa ít khi nhắc lại kỷ niệm chiến đấu với gia đình, con cháu. Bởi ông cho rằng, việc cầm súng lao vào cuộc chiến thời điểm ấy là trách nhiệm của một người con yêu Tổ quốc, “không nên công thần”.

Các cổ vật gốm sứ chén, bát, đĩa... được ngư dân nhặt được.

Làng cổ vật

Nép mình bên eo biển Vũng Tàu, thôn Châu Thuận Biển (xã Đông Sơn, huyện Bình Sơn, Quảng Ngãi) không chỉ nổi tiếng là “làng lặn Hoàng Sa” với truyền thống bám biển, giữ chủ quyền, mà còn được ví như “kho báu” lưu giữ hàng loạt cổ vật từ những con tàu đắm hàng thế kỷ dưới đáy đại dương.

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

'Phu sâm' ở núi Ngọc Linh

Nhiều doanh nghiệp và người dân lên ngọn núi Ngọc Linh hùng vĩ ở TP.Đà Nẵng thuê môi trường rừng để trồng sâm, mở ra một nghề mới để đồng bào Xê Đăng bản địa mưu sinh suốt nhiều năm qua: 'phu sâm', tức nghề cõng hàng thuê.

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

Những cây đa trăm tuổi giữa đại ngàn Kon Ka Kinh

(GLO)- Hàng trăm năm qua, những gốc đa lặng lẽ vươn mình trong rừng già Kon Ka Kinh, thấm đủ chuyện nhân sinh để hóa thành "chứng nhân" của đại ngàn. Quần thể đa cổ thụ không chỉ tạo nên cảnh quan kỳ vĩ, mà còn trở thành di sản tinh thần gắn bó với bao thế hệ cư dân sống dựa vào rừng.

Vào mùa xoay chín

Vào mùa xoay chín

(GLO)- Sau hơn 4 năm chắt chiu nhựa sống, hấp thụ tinh hoa đất trời, những cây xoay ở cánh rừng Kbang, Sơn Lang, Đak Rong đã bung hoa kết trái. Vào mùa xoay chín, người dân cũng đón “lộc rừng”, mang về nguồn thu nhập đáng kể.

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Dệt những sợi kí ức giữa đại ngàn

Khi sản phẩm công nghiệp ngày càng tràn ngập thị trường thì ở vùng núi rừng Đưng K’nớ (xã Đam Rông 4, tỉnh Lâm Đồng) vẫn còn những người phụ nữ cần mẫn bên khung cửi, kiên nhẫn nhuộm từng sợi chỉ, dệt từng hoa văn. Những tấm thổ cẩm ra đời từ nơi đây là hơi thở níu giữ kí ức truyền thống đại ngàn.

Dặm dài Trường Lũy

Dặm dài Trường Lũy

(GLO)- Trường Lũy là một phức hợp bao gồm: lũy-bảo (đồn)-đường, hình thành từ thời chúa Nguyễn, xây dựng quy mô dưới triều Nguyễn; đi qua địa phận 3 tỉnh trước đây: Quảng Nam, Quảng Ngãi và Bình Định.

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Tuyến 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên, những ngày về đích: Cứ điểm dưới chân Hoàng Liên Sơn

Trạm biến áp 500kV Lào Cai đang gấp rút hoàn thiện để trở thành điểm khởi đầu của tuyến đường dây 500kV Lào Cai - Vĩnh Yên. Đây là mắt xích chiến lược trong hành trình đưa nguồn điện dồi dào, đặc biệt là thủy điện ở Tây Bắc, vượt núi băng rừng về xuôi để hòa vào lưới điện quốc gia.

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn của người Rục

Tầm nhìn (view) đắt giá nhất của người Rục ở bản Ka Ai, xã Dân Hóa, bản Mò O Ồ Ồ, xã Thượng Hóa (Quảng Bình, nay là tỉnh Quảng Trị), đó là ngôi nhà có mặt tiền bao quát đồng lúa.

Vũ Văn Tam Lang & 50 cây violon đặc chế

Vũ Văn Tam Lang và 50 cây violon đặc chế

(GLO)- Cách đây vài năm, khi ngắm 22 cây đàn violon do ông Vũ Văn Tam Lang (phường An Phú, tỉnh Gia Lai) chế tác bằng tất cả tâm huyết được giới chuyên môn đánh giá cao, tôi thầm nghĩ, ông đã có thể tự hài lòng với những gì mình có.

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

Giữ mãi ngọn lửa hồng cách mạng

(GLO)- Cuộc trò chuyện với hai nhân chứng sống - ông Hoàng Văn Tuyển và bà Huỳnh Thị Kim Xuyên đã đưa chúng ta trở lại những năm tháng kháng chiến đầy gian khổ, nơi tinh thần yêu nước và khát vọng cống hiến đã viết nên những trang đời đáng nhớ.

null