Lối vắng

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Suốt một mùa xuân, tôi gần như không viết được gì. Thực tình cũng không đến nỗi là không có thời giờ để viết. Nhưng công việc này khá kỳ lạ. Một chút loay hoay của đời sống kim tiền thôi cũng đủ làm nó bị gián đoạn rồi. Nhiều đêm xếp lại trang giáo án, tôi mở máy lên, cốt để gõ lấy đôi dòng làm tin, rằng mình vẫn còn… viết được.

Dạo này, tôi không đi đâu xa hơn đoạn đường từ nhà đến trường rồi từ trường qua phố. Chưa kể, một ngày thường bị vụn ra bởi những điều nhỏ nhặt. Đêm như một đặc ân khi những gì thuộc về đời sống bên ngoài vừa dứt, tôi được ngồi lại với thế giới suy tưởng của mình, rủ rỉ những điều đã mang trong mình suốt một ngày trời đằng đẵng. Và, tôi thèm viết.

Bắt đầu từ đâu bây giờ? Từ cơn mưa chiều mang giông đầu hạ. Từ đứa trẻ con ham nói chuyện trong giờ học nên chẳng thể nào tập trung vào bài giảng của tôi. Hay từ cuốn tiểu thuyết bày lên kệ đã nguội một chuyện tình thê thiết. Hoặc tôi, kẻ độc thân không biết mình vui. Có được bắt đầu từ những điều tẻ nhạt ấy hay không? Văn chương được phép có mặt cho tất cả hay không?

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi ở cùng bố mẹ trong căn nhà đã xây từ năm tôi 16 tuổi. Bàn viết nằm gọn trong phòng ngủ. Ghế tựa lưng phải kê thêm gối mềm. Cùng với chiếc giường nhỏ bằng sắt, tô màu xanh nhạt hơn da trời; một tủ gỗ hai cánh khép giữ những mảnh áo sơ mi cùng vài ba chiếc đầm “vintage”. Tôi vốn mê những gì thuộc về cổ điển. Căn phòng ngủ có vuông cửa chớp, khoét trên tường cao, đủ để ánh sáng ban ngày lọt vào hong giấy bút. Tôi đã viết bài thơ đầu tiên ở đó...

Người ta có thể đi khắp trái đất để khám phá thế giới lạ lẫm này. Những ngọn núi. Những bãi biển. Những cánh chim trời. Còn tôi, ra vào thường nhật trong căn nhà nhỏ, ngắm đi ngắm lại mấy khóm hoa ngũ sắc trước hiên cũng chỉ để hiểu chính bản thân mình. Xem mình thực sự muốn gì, cần gì, thế nào mới là hạnh phúc. Chuyện này nhiều khi cuốn hút tôi hơn cả những hành trình.

Tôi hay ngờ vực về khả năng viết lách của mình, dù có thể rất đáng để ngờ vực. Sợ những điều mình viết ra không ai chịu đọc hoặc không ai có thể đọc nổi. Trong khi, ước mơ giản đơn nhất của người cầm bút là viết được điều gì có thể đọc. Vậy thì viết tiếp hay dừng lại? Tôi đã chọn viết văn như một cách bộc bạch lòng mình. Giờ nếu không nói ra, cũng không viết ra, tức là im lặng. Một sự lặng im thống khổ. Márai Sándor từng nói đó thôi, con người sống được là nhờ nói ra tất cả. Hay tôi sẽ ngưng cái ý nghĩ, rằng một ngày nào đó mình có thể trở thành nhà văn. Để viết mà không áy náy, không sợ hãi. Để dẫu câu chữ vụng về cũng không thấy hổ thẹn với ai. Và nhất là với lòng mình.

Nói dại, viết văn như đi vào lối vắng. Ở lối ấy, khi đối diện với chính mình, người ta thường đặt nhiều câu hỏi. Chỉ mỗi chuyện “viết gì đây”, “viết về đề tài ấy có cũ quá không” cũng khiến tôi loay hoay. Sự kỳ vọng luôn nhiều hơn những gì ta có thể làm được. Bởi thế mà lắm lúc ta hụt đi niềm tin. Những ngày không viết được gì, tôi bí bách vô cùng. Nhưng, vẫn luôn có gì đó hối thúc tôi. Hình như đằng sau cuộc sống này, đằng sau những gì mắt thấy tai nghe, vẫn luôn hiện hữu những điều mang ý nghĩa thật sự mà chúng ta khó nói, khó viết thành lời.

Tháng tư, những cơn mưa chiều lác đác đổ trên mái hiên. Chẳng hiểu sao, tôi lại muốn viết về một cơn mưa chiều đến thế. Sấm rền rĩ nền trời. Gió lay cành, bứt đi những chiếc lá vàng của phố. Tôi vẫn ôm giấc mơ về cơn mưa hạ êm dịu lòng người, êm dịu đất trời...

Có thể bạn quan tâm

Minh họa: HUYỀN TRANG

Mùa về trên lưng áo mẹ

(GLO)- Từ khi còn nhỏ, tôi đã có thói quen dậy sớm. Mỗi khi tiếng mấy con gà ở chái bếp cất lên, tiếng đòn gánh dựng ở góc nhà sơ ý va vào liếp cửa, tôi lại nghe tiếng ho cố nén của mẹ. Lại thấy thương mẹ nhiều hơn.

Ảnh minh họa: Phạm Quý

Mùa lá rụng

(GLO)- Phố nhỏ của tôi đã vào mùa cây trút lá. Lang thang dọc con đường quen, tôi nhận ra bên hè phố, từng đám lá khô buông dày. Muôn vàn chiếc lá nương theo gió sà xuống những ô gạch cũ, la đà trên mái ngói hiên bàng bạc gam màu trầm. Tôi ngồi trong một góc phố, miên man nghĩ về triền xanh hoa cỏ.

Minh họa: H.T

Ký ức chợ quê

(GLO)- Khi tiếng gà gáy vang lên trên mái nhà, mẹ tôi vội trở dậy chuẩn bị ra chợ. Không chỉ riêng mẹ tôi, việc đi chợ lúc sáng sớm đã trở thành nếp quen của nhiều người dân quê.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

“Biến đám cháy thành pháo hoa”

(GLO)- Đó là cách nói rất hình ảnh về khả năng chấp nhận thực tại không như ý và biến nó thành một phiên bản khác của sự tỏa sáng. Không chỉ là nghị lực vượt khó, đây còn là câu chuyện đẫm chất nhân sinh.

Ảnh minh họa. Nguồn: Internet

Linh hoạt với cuộc sống

(GLO)- Cuộc đời của mỗi người đều sẽ không ít lần gặp khó khăn, thất bại, vấp ngã, thậm chí muốn từ bỏ, buông xuôi. Nhưng rồi, nếu bạn đủ can đảm thì mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng chấp nhận và có thể vượt qua. Để làm được điều đó, chúng ta cần hiểu bản thân mình và có sự linh hoạt với cuộc sống.

Ảnh: Phạm Quý

Bây giờ đang thắm mùa hoa

(GLO)- Từ dưới chân núi, tôi ngước nhìn vòm trời xanh văn vắt treo đầy những cụm mây trắng xốp. Nổi bật trong không gian cao rộng là màu đỏ của đất bazan và ngờm ngợp sắc hoa, nhất là màu vàng của dã quỳ.

Bước ra ngày mới

Bước ra ngày mới

(GLO)- Lúc còn đi học, mỗi buổi sớm mai, tôi thường nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường rồi sau đó mới là tiếng những cánh cổng sắt được mở ra, tiếng người đi thể dục lao xao.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn bắp của ba

(GLO)- Nhiều năm ở phố nhưng tôi đã quen với đất đồng, quen với sự bình yên làng mạc. Bởi vậy, hễ có dịp là tôi tranh thủ về quê, chẳng nhất thiết là phải cuối tuần.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Bài học đầu tiên

(GLO)- Buổi sáng hôm ấy, mẹ nắm tay đưa tôi đến trường lần đầu tiên. Ngôi trường làng nhỏ bé, nằm giữa những tán cây xanh rợp bóng mát. Không gian thoang thoảng mùi thơm của những đóa hoa bên đường.

Vũ khúc cao nguyên

Vũ khúc cao nguyên

(GLO)- Tháng 11, dã quỳ xúng xính váy hoa bung xòe nơi cao nguyên đất đỏ. Dã quỳ như cô gái nhỏ vẫn chung tình thao thiết với cái hẹn nắng lộng, trời xanh.

Dặm dài năm tháng

Dặm dài năm tháng

(GLO)- Tôi ngang qua trường cũ trong một ngày vòm trời xám đục trong bàng bạc hơi sương. Cảnh vật đã không còn như xưa nữa. Chỉ có cây bàng nơi góc sân trường run run giơ những chiếc lá ối đỏ phơ phất vẫy trong gió lạnh.

Ký ức của ba

Ký ức của ba

Bảng khám bệnh điện tử hiển thị con số 106, tôi ngó quanh quất tìm ba tôi. Ông già lại đi lung tung đâu đó. Tôi hớt hải chạy quanh sảnh bệnh viện: “Kia rồi”, chiếc áo kaki màu xanh bộ đội.

Những món đồ cũ

Những món đồ cũ

(GLO)- Mỗi lần sắp xếp lại đồ đạc trong nhà, tôi thường tần ngần ngắm nhìn những món đồ cũ. Những đồ vật vốn vô tri, nhưng khi gắn với cuộc sống con người thì chúng trở nên có hồn và có thể gợi lại những câu chuyện, kỷ niệm khó quên.

Thân Thương loài hoa của núi - Dã quỳ

Thân thương loài hoa của núi

(GLO)- Khi những cơn mưa cuối mùa khép lại báo hiệu mùa khô Tây Nguyên đã đến, những dải hoa dã quỳ (còn có tên cúc quỳ, sơn quỳ, quỳ dại,…) bắt đầu vươn mình khoe sắc. Những đóa hoa dã quỳ nhỏ bé, tràn đầy năng lượng và sức sống, tạo nên những dải sóng đồi vàng rực, mê hoặc lòng người.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Nhớ mùa cà phê

(GLO)- Lâu lắm rồi, tôi mới có 1 ngày nghỉ rớt vào giữa tuần. Vui vẻ tận hưởng ngày nghỉ đột xuất cũng là một cách để hưởng thụ cuộc sống. Tôi lấy điện thoại ra gọi bạn. Sau một hồi chuông dài, tôi nghe tiếng bạn giữa vô số thanh âm ồn ào. Bạn nói đang bận hái cà phê.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Vườn quê giữa phố

(GLO)- Chẳng biết chủ vườn là ai nhưng tự nhiên lại thấy mến khi họ đã mang chút hương đồng gió nội vào chốn phố xá chật chội. Vườn có rau cải ngồng, diếp cá, rau lang, chuối xanh... Bao nhiêu món rau quê cứ thế bày biện.

Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?

Khúc ca trên đồi

(GLO)- Bạn đã bao giờ đứng trên đồi thông Ia Dêr của huyện Ia Grai nhìn về phố núi Pleiku để quan sát những biến ảo của thiên nhiên, sự vật, con người?