Lối mòn phủ rêu xanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Từ khi còn bé xíu, tôi đã theo mẹ ra vườn cao su. Là đi theo để mẹ có người làm bạn vậy thôi chứ chẳng giúp được gì cả. Thế nhưng, mẹ rất vui mỗi khi có tôi đi cùng. Rồi lớn thêm một chút, tôi biết gỡ mủ tạp, bóc mủ máng… quanh quẩn giúp mẹ những việc nhỏ. Khi trưởng thành, tôi biết phụ mẹ đi cạo mủ. Tôi thấy mình lớn hẳn khi nghe mẹ gọi là “cô công nhân nhỏ đáng yêu của mẹ”.

Thời gian này, những vườn cao su trên địa bàn xã tôi bắt đầu cạo phá để thành phố quy hoạch thành khu dân cư. Chẳng còn ai chấm điểm kỹ thuật từng đường dao, cũng chẳng ai lo sẽ bị giảm sản lượng cho năm sau nữa. Tuổi thơ tôi đi cùng những mùa cao su thay lá.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi nhớ, vườn cây tán lá đan dày, xanh um giữa màu trời bàng bạc mùa mưa. Nhớ những ngày trời chưa kịp hửng nắng, tôi đã ngồi trên chiếc xe đạp lọc cọc theo phụ mẹ. Con đường mùa nắng hanh khô dễ đi là thế, đến khi mưa lại phủ màu rêu xanh, trơn trượt nên lúc nào tôi cũng vừa đi vừa gồng mình căng cứng vì sợ ngã. Mẹ thường dặn phải đi cẩn thận. Giây trước vừa nói xong giây sau đã nghe tôi ngã cái uỵch. Bộ đồ đã bám dày lớp mủ cao su chẳng buồn thấm nước, bám đất. Thì nhiều cũng thành quen, ngã xuống lại đứng lên, ai mà chẳng phải lớn.

Tôi nhớ như in lần đầu tiên ngã xe trên con đường phủ rêu xanh ấy. Lồm cồm bò dậy, không dám khóc, mặt tái đi vì giật mình. Mẹ sốt sắng dừng xe chạy đến, hỏi han lo lắng đủ điều. Dẫu cho tôi liên tục lắc đầu nói không sao thì cũng chẳng làm mẹ thấy yên tâm. Mẹ phải dừng lại hỏi thật lâu, nhìn tôi xoay mấy vòng kiểm tra xem có bị xước tay chân ở đâu không rồi mới đi tiếp. Rưng rức thương những lúc mẹ cố ngoảnh lại xem tôi có ổn không. Hóa ra, những dấu chân chim hằn trên đôi mắt mẹ đã bắt đầu xuất hiện từ những lo âu nhỏ nhoi như thế.

Dần dần, tôi đã biết trấn an mẹ sau mỗi lần ngã bằng một nụ cười tươi. Con người ta đi qua nhiều lần rồi sẽ quen, sẽ biết tự tránh chỗ này chỗ kia để bản thân khỏi chịu đau, chịu vấp. Và rồi, những con đường chạy giữa vườn cao su không còn khiến tôi căng cứng gồng mình mỗi lần đi làm phụ mẹ nữa, chỉ còn những ngày mưa hai mẹ con đạp xe thật vội để trở về nhà ủ ấm mà thôi. Thời gian dần trôi, mẹ đổi chiếc xe đạp cọc cạch để đi làm bằng chiếc cub mua cũ.

Bây giờ, tôi lại phải thót tim ngồi sau để mẹ chở đi băng băng trên những lối cũ vào lô. Mỗi mùa mưa đường trơn lại ngã xe, chẳng riêng tôi mà cả mẹ và mấy thùng mủ trắng đều lăn cù cù ra đất. Bao giờ cũng thế, mẹ vội vã xem tôi có ổn không, rồi mới vội vàng đỡ thùng mủ đã đổ tràn trắng xóa ra đất. Lấy tay chụm lại cố hốt những vốc mủ chảy loang cũng chẳng được gì. Hôm ấy coi như công cốc. Tôi xót nhiều bận mẹ trở về nhà nét mặt buồn hiu, những vết chân chim hình như hằn sâu thêm. Đứa trẻ là tôi bắt đầu hiểu chuyện từ đôi lần thấy mẹ bất lực nhìn dòng mủ trắng chảy tràn trên nền đất. Mấy bận trời đổ mưa lại trôi theo dòng nước, không giữ lại được một chút gì. Đời mẹ lo toan nhiều quá, tôi thì chỉ biết lo những con đường trơn trượt những ngày thiếu nắng hong khô.

Thế rồi, năm tháng dần qua, những hàng cây cao su cũng ngày một ít. Giờ đây, mỗi lần đi ngang khu vườn cũ, mẹ thường nhắc lại chuyện xưa, hỏi tôi có còn nhớ không. Tôi cười bảo, con nhớ. Tôi vẫn nhớ hết thảy năm tháng xưa, nhớ những con đường phủ rêu cùng dáng mẹ.

Có thể bạn quan tâm

Mùa dã quỳ về

Mùa dã quỳ về

(GLO)- Cuối tháng 10, trời cao nguyên biếc trong, thấp thoáng chùm mây trắng dạo chơi cùng nắng vàng. Vạt cỏ đuôi chồn bên lối xuống rẫy cà phê đã cao ngút mắt, nương mình theo gió. Nhìn vạt dã quỳ thắm xanh màu lá, lòng tôi thấp thỏm mong ngóng sắc vàng mùa hoa.

Tranh của họa sĩ Trịnh Tuân.

Khởi nguồn của yêu thương…

(GLO)- Cứ vào tháng 10, bên thềm ngày 20, không khí từ trong nhà ra ngoài ngõ, từ công sở, trung tâm thương mại, trường đại học đến các điểm công cộng dường như nhộn nhịp hơn mọi ngày. Những chàng trai ghé tiệm hoa chọn những bông hoa hồng tươi thắm.

Tranh của họa sĩ Lê Huế

Những bông hoa gió sương

(GLO)- Có những người phụ nữ cả đời chẳng quen phấn son, hiếm khi được diện áo dài thướt tha trong ngày lễ hội. Hình ảnh của họ gắn với chiếc nón lá sờn mép, đôi quang gánh nặng trĩu, bàn tay chai sạn bởi cuốc cày hay đôi vai ướt đẫm mồ hôi bên giàn giáo công trình. 

Mẹ thương con theo cách riêng của mẹ. Ảnh minh họa: Internet

Tấm lòng của mẹ...

(GLO)- Mẹ tính nóng như lửa, quyết đoán trong công việc cũng như trong cuộc sống, luôn nghiêm khắc với con cái. Con thừa hưởng cái nóng tính cộng với sự ngang bướng của mẹ không sót chút nào...

Ảnh minh họa: Nguyễn Linh Vinh Quốc

Dưới bóng muồng vàng

(GLO)- Sớm mai, khi hơi sương ủ lạnh trên tàng cây muồng vàng trước nhà, chiếc điện thoại chợt nhấp nháy báo có tin nhắn. Là của người bạn cũ, một người con xóm Mới: “Bạn ổn không?”. Đưa mắt nhìn ra hồ nước nép mình dưới hàng cây muồng vàng bao đời ấp ôm xóm nhỏ, lòng tôi chợt rưng rưng.

Mùa thu hát trên đồi

Mùa thu hát trên đồi

(GLO)- Phố núi Pleiku vẫn hằng lưu nhớ trong tâm trí nhiều người với một ngày đi qua bốn mùa đậm đà hương sắc. Ngày qua ngày, sắc thu chín đượm trên phố nhỏ. Mỗi sớm mai hay lúc muộn chiều, ngồi nơi gác nhỏ, nghe mùa thu hát trên đồi, tôi lại thấy yêu hơn cuộc sống này.

Thân thương bột mì nhứt khuấy

Thân thương bột mì nhứt khuấy

(GLO)- Muộn chiều, người bạn quê Phù Cát (tỉnh Gia Lai) rủ tôi sang nhà chơi rồi hai đứa cùng nhau làm món bột mì nhứt khuấy. Với bạn, đây là thức món dân dã, thân thương của quê hương, gắn liền với tuổi thơ bao lớp người xứ Nẫu. 

Tím chiều thương nhớ

Tím chiều thương nhớ

(GLO)- Những bông hoa chiều tím mỏng manh luôn đem cho tôi sự an ủi dịu dàng và niềm tin mãnh liệt vào cuộc sống. Bao nhiêu lần ngồi trong chiều cùng sắc hoa là bấy nhiêu thương nhớ ùa về, đánh thức một vùng ký ức.

Thương hoài mùa nhãn

Thương hoài mùa nhãn

(GLO)- Pleiku đang trong những ngày mưa dầm và gió cả. Ngồi nghe gió sột soạt từng cơn dọc theo mái nhà, thi thoảng, vài ba tiếng rơi lộp độp của chùm quả nhãn phía sát nhà bà Năm ở kế bên lại dội vào lòng tôi niềm thương nhớ khôn nguôi. Ký ức những mùa quả ngọt lại ùa về da diết.

Vệt nắng

Vệt nắng

Chiều nào cũng vậy, gã lọc cọc đạp chiếc xe già nua, bánh trước lỏng lẻo hơi lệch sang bên phải, cứ thế khật khưỡng đi trên con đường dẫn về phía công viên.

Mùa dã quỳ xanh lá

Mùa dã quỳ xanh lá

(GLO)- Những ngày này, dạo quanh các cung đường từ xã Đak Đoa về phường Pleiku, từ xã Bàu Cạn đi xã Ia Dom, thi thoảng, tôi gặp những vạt dã quỳ mướt xanh vươn mình đón gió. Lại thấy, mùa dã quỳ xanh lá ngân hoài một vẻ đẹp riêng.

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Mùa hè tuổi thơ

Mùa hè tuổi thơ

(GLO)- Thế là mùa hè đã về. Tia nắng thắp đỏ chùm phượng vĩ trải dài trên những lối phố. Tôi đi miên man trong nắng vàng, hòa cùng bản giao hưởng tiếng ve giữa trưa oi bức. Ký ức những ngày hè của tuổi thơ bỗng ùa về, lay động hồn tôi.

Một thời hương mía…

Một thời hương mía…

(GLO)-Từ con ngõ quen thuộc, tôi hướng mắt ra cánh đồng, thu vào bạt ngàn màu xanh của mía, bắp, đậu, khoai lang... Mỗi mùa một sắc điệu, trù phú và no đủ. Nếu ai đó từng gắn bó với mảnh đất này như tôi sẽ nghe tim mình thổn thức, thấy lòng xốn xang khi bao ký ức luyến thương thầm gọi, tìm về.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

null