Lối mòn phủ rêu xanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Từ khi còn bé xíu, tôi đã theo mẹ ra vườn cao su. Là đi theo để mẹ có người làm bạn vậy thôi chứ chẳng giúp được gì cả. Thế nhưng, mẹ rất vui mỗi khi có tôi đi cùng. Rồi lớn thêm một chút, tôi biết gỡ mủ tạp, bóc mủ máng… quanh quẩn giúp mẹ những việc nhỏ. Khi trưởng thành, tôi biết phụ mẹ đi cạo mủ. Tôi thấy mình lớn hẳn khi nghe mẹ gọi là “cô công nhân nhỏ đáng yêu của mẹ”.

Thời gian này, những vườn cao su trên địa bàn xã tôi bắt đầu cạo phá để thành phố quy hoạch thành khu dân cư. Chẳng còn ai chấm điểm kỹ thuật từng đường dao, cũng chẳng ai lo sẽ bị giảm sản lượng cho năm sau nữa. Tuổi thơ tôi đi cùng những mùa cao su thay lá.

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Tôi nhớ, vườn cây tán lá đan dày, xanh um giữa màu trời bàng bạc mùa mưa. Nhớ những ngày trời chưa kịp hửng nắng, tôi đã ngồi trên chiếc xe đạp lọc cọc theo phụ mẹ. Con đường mùa nắng hanh khô dễ đi là thế, đến khi mưa lại phủ màu rêu xanh, trơn trượt nên lúc nào tôi cũng vừa đi vừa gồng mình căng cứng vì sợ ngã. Mẹ thường dặn phải đi cẩn thận. Giây trước vừa nói xong giây sau đã nghe tôi ngã cái uỵch. Bộ đồ đã bám dày lớp mủ cao su chẳng buồn thấm nước, bám đất. Thì nhiều cũng thành quen, ngã xuống lại đứng lên, ai mà chẳng phải lớn.

Tôi nhớ như in lần đầu tiên ngã xe trên con đường phủ rêu xanh ấy. Lồm cồm bò dậy, không dám khóc, mặt tái đi vì giật mình. Mẹ sốt sắng dừng xe chạy đến, hỏi han lo lắng đủ điều. Dẫu cho tôi liên tục lắc đầu nói không sao thì cũng chẳng làm mẹ thấy yên tâm. Mẹ phải dừng lại hỏi thật lâu, nhìn tôi xoay mấy vòng kiểm tra xem có bị xước tay chân ở đâu không rồi mới đi tiếp. Rưng rức thương những lúc mẹ cố ngoảnh lại xem tôi có ổn không. Hóa ra, những dấu chân chim hằn trên đôi mắt mẹ đã bắt đầu xuất hiện từ những lo âu nhỏ nhoi như thế.

Dần dần, tôi đã biết trấn an mẹ sau mỗi lần ngã bằng một nụ cười tươi. Con người ta đi qua nhiều lần rồi sẽ quen, sẽ biết tự tránh chỗ này chỗ kia để bản thân khỏi chịu đau, chịu vấp. Và rồi, những con đường chạy giữa vườn cao su không còn khiến tôi căng cứng gồng mình mỗi lần đi làm phụ mẹ nữa, chỉ còn những ngày mưa hai mẹ con đạp xe thật vội để trở về nhà ủ ấm mà thôi. Thời gian dần trôi, mẹ đổi chiếc xe đạp cọc cạch để đi làm bằng chiếc cub mua cũ.

Bây giờ, tôi lại phải thót tim ngồi sau để mẹ chở đi băng băng trên những lối cũ vào lô. Mỗi mùa mưa đường trơn lại ngã xe, chẳng riêng tôi mà cả mẹ và mấy thùng mủ trắng đều lăn cù cù ra đất. Bao giờ cũng thế, mẹ vội vã xem tôi có ổn không, rồi mới vội vàng đỡ thùng mủ đã đổ tràn trắng xóa ra đất. Lấy tay chụm lại cố hốt những vốc mủ chảy loang cũng chẳng được gì. Hôm ấy coi như công cốc. Tôi xót nhiều bận mẹ trở về nhà nét mặt buồn hiu, những vết chân chim hình như hằn sâu thêm. Đứa trẻ là tôi bắt đầu hiểu chuyện từ đôi lần thấy mẹ bất lực nhìn dòng mủ trắng chảy tràn trên nền đất. Mấy bận trời đổ mưa lại trôi theo dòng nước, không giữ lại được một chút gì. Đời mẹ lo toan nhiều quá, tôi thì chỉ biết lo những con đường trơn trượt những ngày thiếu nắng hong khô.

Thế rồi, năm tháng dần qua, những hàng cây cao su cũng ngày một ít. Giờ đây, mỗi lần đi ngang khu vườn cũ, mẹ thường nhắc lại chuyện xưa, hỏi tôi có còn nhớ không. Tôi cười bảo, con nhớ. Tôi vẫn nhớ hết thảy năm tháng xưa, nhớ những con đường phủ rêu cùng dáng mẹ.

Có thể bạn quan tâm

Gánh cá của mẹ

Gánh cá của mẹ

(GLO)- Sáng sớm, khi chú gà trống choai cất tiếng gáy đầu tiên hòa vào tiếng thuyền chài khua nước ngoài sông, mẹ đã thức dậy. Bên ánh lửa bập bùng từ bếp củi, mẹ lặng lẽ chuẩn bị cho một ngày ra chợ. Hôm nay, mẹ lại gánh cá ra chợ huyện.

Khoảng trời quê

Khoảng trời quê

Mẹ vợ tôi, bà ngoại của 2 con trai của tôi, luôn miệng thắc mắc, ở thành phố lạ nhỉ, lúc nào cũng đông như mắc cửi và đèn điện như sao xa.

Sau cơn mưa

Sau cơn mưa

(GLO)- Với nhiều người, tự thân mưa đã gợi nỗi sầu, như một sự bất an, là niềm không mong đợi. Dẫu thế, như cỏ cây, cuộc đời mỗi người chẳng phải từ cơn mưa mà lớn khôn lên, những trải nghiệm cứ thế mà lấp đầy.

Dòng sông tuổi thơ

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Ai cũng có tuổi thơ gắn bó với quê hương xứ sở, nơi chôn rau cắt rốn, nơi cuộc đời sâu nặng nghĩa tình với ông bà, cha mẹ, xóm giềng hay những gì thân thuộc nhất. Với tôi, tuổi thơ cũng từng gắn bó với dòng sông quê hương. Ấy là dòng sông Minh.

Ảnh minh họa. Nguồn internet

Nuôi chữ, dưỡng tâm

(GLO)- Con người có quá nhiều đam mê mà một ngày thời gian được mặc định sẵn và phải chia đều cho những việc khác nhau. Cân bằng được mọi thứ, thật chẳng dễ dàng gì. Và cuối cùng thì những gì mình cho là quan trọng nhất thường được ưu tiên. Với riêng tôi, sự ưu tiên đó là niềm vui bên con chữ.

Dòng sông An Lão. Ảnh: internet

Dòng sông tuổi thơ

(GLO)- Có lẽ ai cũng có một miền ký ức để thương, để nhớ, để mỗi khi mỏi mệt giữa cuộc đời xô bồ lại mong được trở về. Với tôi, miền ký ức ấy nằm dọc theo dòng sông An Lão, đoạn chảy qua thôn Hội Long-một làng quê nhỏ thuộc huyện Hoài Ân, tỉnh Bình Định.

Mật ngọt trước hiên nhà

Mật ngọt trước hiên nhà

(GLO)- Trước hiên nhà tôi bỗng xuất hiện một tổ ong mật. Đàn ong bay lượn trong nắng mai, những đôi cánh mỏng manh khẽ rung lên, hòa cùng làn gió nhẹ, tạo nên bản nhạc du dương. Tôi lặng lẽ dõi theo, chợt cảm thấy lòng mình cũng rung lên theo nhịp điệu ấy, một sự đồng điệu vô hình.

Chiêng ngân lòng phố

Chiêng ngân lòng phố

(GLO)- Sương còn an nhiên trên từng ngọn cỏ. Dãy núi phía trước nhà hiện ra mờ mờ. Đâu đó, vẳng trong thung sâu, gà rừng đã cất những thanh âm đầu tiên kéo bình minh vượt qua sườn đồi để chào một ngày mới.

Mùa hạ bình yên

Mùa hạ bình yên

(GLO)- Tôi thường kết thúc một buổi tối bằng vài phút ngồi yên trước khi đặt mình vào giấc ngủ. Ánh sáng của bóng đèn đêm phả dịu xuống là một bối cảnh nhẹ nhõm cho những nghĩ ngợi còn đọng lại sau cùng khi ngày vừa trôi.

Chạm vào sách

Chạm vào sách

(GLO)- Tôi có thói quen đọc sách từ hồi còn nhỏ. Cứ đi đâu, làm gì thấy thuận tiện là tôi mang sách theo cùng. Trên chuyến tàu Bắc-Nam hay trên chuyến xe đường dài, trong ba lô của tôi luôn có một vài cuốn sách mới mua hay đọc nửa chừng.

Vườn xưa mùa trái rụng

Vườn xưa mùa trái rụng

(GLO)- Tôi từng nghe âm thanh ấy khi ngồi dưới một tán cây xoài sẻ sau vườn, nơi má tôi phơi áo, con mèo nằm duỗi mình trên bậu cửa và tuổi thơ tôi trôi qua như một dòng nước mát lành.

Ngoái nhìn thương nhớ

Ngoái nhìn thương nhớ

Mỗi lần ngang qua góc phố nhỏ ấy, mình đều sẽ sàng ngoái đầu nhìn lại ngôi nhà ba tầng cũ kĩ và hàng cây bằng lăng đang đến mùa trổ hoa vun tán tròn no đủ mãi khiến cho bao người ngẩn ngơ theo sắc màu tim tím đến lạc lối về.

Bước chậm, thở sâu

Bước chậm, thở sâu

(GLO)- Người xưa có câu: “Dục tốc bất đạt” (nghĩa là nếu muốn nhanh chóng thành công mà lại nóng vội thì sẽ không đạt kết quả). Còn bây giờ, mọi người thường bảo nhau, muốn nhanh thì phải từ từ.

Ru ta dịu dàng

Ru ta dịu dàng

(GLO)- Hôm đi tập huấn chuyên môn, tôi gặp lại Mây, cô bạn chung phòng ký túc xá hồi đại học. Suốt buổi hàn huyên, Mây cứ đăm đăm nhìn tôi, đôi mắt nói nhiều hơn cả những lời tâm sự.

Lưu bút học trò

Lưu bút học trò

(GLO)-Tháng 5, nắng bắt đầu rót mật lên từng kẽ lá. Màu nắng ấm nồng như lời thì thầm của thời gian, nhắc nhở chúng tôi rằng, ngày chia tay thầy cô, bè bạn đang đến thật gần. Trong lòng mỗi chúng tôi, dường như có một khoảng trống dần mở ra, khoảng trống của bao điều chưa kịp nói, chưa kịp làm.

Rau dại quê nhà

Rau dại quê nhà

(GLO)- Mùa nào thức nấy, vùng nào rau ấy, không chỉ những bữa cơm trên rẫy, dưới đồng mà dường như bữa cơm nào của tuổi thơ chúng tôi cũng không thiếu mớ rau dại.

Năm tháng học trò

Năm tháng học trò

(GLO)- Mỗi độ hè về, khi những tia nắng tràn ngập trên sân trường cũng là lúc những chùm phượng vĩ bắt đầu cháy đỏ một góc trời. Phượng không chỉ là loài hoa báo hiệu mùa hè mà còn là biểu tượng bất diệt của tuổi học trò-cái tuổi ngây thơ, vụng dại nhưng đầy ắp yêu thương và khát vọng.

null