Lời hứa không thành

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Tôi biết chú Nhi sẽ sống mãi trong trái tim và ký ức của tôi, sống mãi trong lời hứa mà tôi chưa kịp thực hiện
Có những lời hứa chưa kịp thực hiện đã mãi mãi không còn cơ hội thực hiện nữa. Có những con người hẹn gặp nhau vào ngày mai nhưng ngày mai mãi mãi không bao giờ đến… Lời hứa trong nhân sinh một kiếp người, sao mà thăm thẳm đến thế!
Tuổi thơ tôi tràn ngập sắc màu, trong đó có một mảng màu mang tên một người.
Ngọt ngào kẹo bánh tuổi thơ
Nhà tôi nghèo nhất xã. Vào những năm 89, 90 của thế kỷ trước, nhà tôi nghèo đến mức tất cả quần áo, sách vở đều là do bố mẹ tôi đi xin về. Mỗi khi thấy bạn bè mặc quần áo mới, tôi đều chạnh lòng và khao khát. Những cảm xúc chân thật ấy, đến tận bây giờ, đã 20 năm trôi qua, mỗi khi ghé về thăm trường cũ, tôi đều cảm nhận rất rõ ràng.
Và trong cái ký ức buồn bã đó có một bóng hình đã gắn chặt với sự trưởng thành của tôi. Đó là chú tôi. Gọi là chú nhưng thật ra, chú chỉ lớn hơn tôi có một tuổi. Chú tên là Nguyễn Trọng Thanh nhưng tôi vẫn hay gọi chú là chú Nhi. Tính tình chú rất hiền lành, thật thà, suốt ngày bị tôi bắt nạt. Là con trai út trong nhà, chú được cả nhà cưng chiều và có cuộc sống sung túc hơn tôi nhiều. Nhà tôi và nhà chú sát vách nhau nên chúng tôi hay tìm đến nhau để chơi đùa. Tuổi thơ của tôi tràn ngập màu sắc, trong đó có một mảng màu mang bóng dáng của người con trai nhỏ nhắn ấy.
Hồi đấy, cứ Tết đến, chú lại sợ tôi không có bánh kẹo ăn và sự thật đúng là như thế. Bố mẹ tôi làm thuê làm mướn, số tiền kiếm được ít ỏi đến mức chỉ đủ mua ít thức ăn về cúng kính ông bà, tổ tiên. Chị em tôi mỗi đứa được một bộ quần áo mới. Còn bánh kẹo là thứ quà xa vời mà tôi chưa từng dám mơ mộng đến.
Vậy nhưng chú sẽ đứng bên góc rào, kêu tên tôi thật to: "Bé Lợi, bé Lợi, ra đây, cho mày cái này ngon lắm nè". Rồi chú xòe bàn tay ra. Vài cái kẹo dừa ngày xưa, vị ngọt đến quết lưỡi. Nhưng với chị em tôi, đó là cả một điều tuyệt vời. Sợ mẹ biết, chú Nhi nắm kẹo thật chặt trong tay, đến mức viên kẹo bị biến dạng đi. Có khi, chú đi khệnh khạng sang nhà tôi, cười hì hì, bảo tôi đoán xem chú đem gì cho chúng tôi. Rồi chú cởi áo ra, bánh ngọt rơi xuống lả tả. Chúng tôi mừng húm, hét vang lên.

Chú Nhi của tác giả lúc sinh thời, hình chụp khi đi bộ đội
Chú Nhi của tác giả lúc sinh thời, hình chụp khi đi bộ đội

Tác giả trong ngày nhận bằng tốt nghiệp đại học
Tác giả trong ngày nhận bằng tốt nghiệp đại học
Lon chè tự nấu
Lần đó, chú Nhi bị má lôi về, đánh cho một trận vì dám lấy trộm bánh kẹo cho cháu. Cái thời mà ai cũng nghèo khổ, ai cũng khốn khó, mất đi cái bánh cái kẹo Tết đãi khách chẳng khác gì mất đi một món đồ quý giá.
Vì trạc tuổi nên tôi và chú Nhi thân nhau lắm. Chúng tôi cùng đi học. Trưa về, chú ăn cơm xong lại trốn ngủ, chạy sang nhà tôi. Chúng tôi dắt díu nhau đi hái trộm đậu xanh về nấu chè. Chú bắc cái lon nhỏ ở giữa cái hố chú tự đào. Rồi chú bảo tôi canh cho lửa cháy, những que lửa bập bùng từ những cành cây nhỏ xíu. Còn chú chạy như bay về nhà, ăn trộm đường của má rồi hớt hải chạy sang. Lon chè hạt sống hạt chín, hạt cứng hạt mềm, khi ngọt khi lạt mà sao ngon đến thế, sao bây giờ nhớ lại mà cay xè mắt.
Tôi đậu đại học trong sự mừng vui và hãnh diện lẫn ngậm ngùi của chú Nhi. Cả xã chẳng ai nghĩ rằng tôi, một con bé chưa từng đi học thêm, nghèo "bục mặt" lại có thể đậu đại học. Chú Nhi ngậm ngùi vì bản thân cũng khao khát được đi học, được đến lớp nhưng ba má không cho. Học hết lớp 5, họ bắt chú nghỉ. Hôm đó, chú ngồi nép trong gốc mít, khóc đến run lẩy bẩy cả người. Tôi, con bé lớp 4, ngồi xem chú khóc mà không biết phải nói gì.
Rồi khi tôi học năm cuối phổ thông, chú vào bộ đội. Chú đóng quân ở trên địa bàn tỉnh. Những dịp chú nghỉ phép, chú cháu lại được gặp nhau. Ra quân, chú lại về quê, làm lao động tự do để kiếm sống…
Những năm học đại học, nhiều dịp từ Quy Nhơn về quê, chú Nhi lại đến đón tôi ở trạm xe buýt. Chú chở cháu về, cười nói rôm rả. Tối, chú qua rủ tôi đi chơi. Chúng tôi đi dọc các con phố, uống cà phê. Chú kể tôi nghe về gia đình. Ngậm ngùi vì bao nhiêu hoài bão, mơ ước đều không thực hiện được. Nghẹn ngào vì chuyện tình yêu tan vỡ trong đau khổ.
Tuổi thanh xuân, mất đi một người quan trọng
Thanh xuân của tôi có chú. Thanh xuân của chú có tôi. Chúng tôi đã từng kể cho nhau nghe mọi bí mật mà không thể kể cho ai. Chúng tôi đã từng tâm sự những nỗi lòng cho nhau nghe mà người khác mãi mãi không biết được. Bây giờ cũng thế. Chỉ là còn mỗi tôi tâm sự với chú, mà chú thì không còn lắng nghe và an ủi tôi được nữa.
Tôi đã hứa với chú: "Khi nào cháu đi làm, tháng lương đầu tiên nhất định sẽ mời chú Nhi đi uống cà phê". Chú cười ha ha, bảo tôi "nói dóc". Tôi tự tin khẳng định lại là mình sẽ làm được điều đó. "Một ly cà phê mười nghìn thôi mà, làm gì ghê gớm" - tôi nói.
Sáng hôm ấy, tôi chết lặng khi nhận được tin chú Nhi đã mất rồi. Chú bị trượt ngã từ trên lầu xuống khi đang làm thợ xây dựng. Tôi không tin. Tôi đã gọi liên tục hàng chục cuộc vào điện thoại chú. Những hồi chuông kéo dài, thê lương. Tôi điên cuồng nhắn tin, gọi điện mà không biết nước mắt mình đã chảy dài khi nào.
Tôi chờ đợi giọng nói quen thuộc: "Gì đó? Nói nghe coi…". Nhưng giọng nói ấy, câu nói ấy, mãi mãi tôi không còn cơ hội để nghe thêm một lần nào nữa trong cuộc đời.
Trống rỗng. Điện thoại tít tít tít rồi tắt đi. Trái tim tôi chùng xuống, người lạnh dần đi.
Giây phút đứng trước mặt chú, run rẩy lật tấm khăn trắng che mặt chú lên, đất dưới chân tôi như vỡ vụn từng mảnh. Tôi mất chú thật rồi! Mất chú, mất cả bầu trời tuổi thơ. Mất chú khi lời hứa còn chưa kịp thực hiện. Mất thật rồi! Lời hứa của tôi trôi đi trong hoang hoải của kiếp nhân sinh, trong những chuỗi ngày dài của cuộc đời thăm thẳm.
Vẹn nguyên nỗi đau
Mỗi năm đến ngày giỗ chú, tôi đều mua hai ly cà phê. Một ly tôi uống. Một ly để trước tấm ảnh của chú. Chẳng để làm gì cả, để mời chú thôi. Muộn quá rồi phải không? Nhưng tôi có thể làm gì khác hơn?
Có những người, chỉ quay mặt một cái đã không thể gặp họ được nữa.
Có những lời hứa, dù đơn giản chỉ là một ly cà phê mười nghìn đồng nhưng có dùng cả cuộc đời cũng không thể thực hiện được nữa.
Cũng có những người, dùng cả đời để ăn năn, để đau khổ vì một lời hứa chưa kịp thực hiện.
Sau ngày hôm đó, tôi không còn hứa gì với ai nữa. Tôi sẽ thực hiện điều mình muốn làm thay vì hứa hẹn. Bởi tôi sợ, sợ sẽ lại trống rỗng, đối diện với nội tâm giằng xé chỉ vì một lời hứa chưa trọn vẹn.
Thế mới biết nhân sinh biến đổi không ngừng. Mới có đó đã mất đi rồi. Mới gặp đó đã không thể thấy nhau nữa. Nhưng tôi biết, chú Nhi không chỉ sống trong tuổi thơ và tuổi thanh xuân của mình. Chú sẽ sống mãi trong trái tim và ký ức của tôi. Sẽ sống mãi trong lời hứa mà tôi chưa kịp thực hiện. 
Thời gian cứ trôi, thế mà cũng trôi qua 9 lần giỗ chú. Mỗi lần, tôi trưởng thành một chút, lại già đi một chút. Nhưng nỗi đau trong trái tim thì vẫn vẹn nguyên như ngày hôm ấy. Có những ký ức, dù không muốn, ta vẫn phải đối diện như một điều hiển nhiên trong hành trình trưởng thành của cuộc đời.
Nỗi đau mất chú đã khiến tôi nhận ra rằng: Lời hứa quan trọng đến thế nào trong cuộc đời. Chín năm ròng và cả phần đời sau này, có lẽ tôi sẽ luôn day dứt mỗi khi nghĩ đến chú.
Bài và ảnh: NGUYỄN THỊ MỸ HẠNH (NLĐO)

Có thể bạn quan tâm

Hào hùng một thời hoa lửa

Hào hùng một thời hoa lửa

“Trưa 2/4/1975, thanh niên sinh viên học sinh (TNSVHS) nội thành chiếm rạp hát Hòa Bình (Đà Lạt), treo lá cờ Mặt trận Giải phóng và băng rôn “Hoan hô Quân Giải phóng miền Nam” lên nóc rạp hát.

Mùa vàng dưới những rặng cây

Mùa vàng dưới những rặng cây

Những quả cây vàng ươm rụng xuống nằm lổn nhổn dưới rừng cây đã đến mùa thu hoạch. Từng đoàn người lụm cụm nhặt lấy phần hạt tinh túy nhất mang về cho chủ vườn, đưa vào các nhà máy, chế biến thành loại hạt giá trị cao cung ứng cho thị trường khắp thế giới.

Xanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ cuối

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ cuối: Vươn mình trong kỷ nguyên mới

(GLO)- 50 năm sau ngày giải phóng, được sự quan tâm của Đảng, Nhà nước cùng nỗ lực vươn lên của đồng bào các dân tộc Tây Nguyên, vùng đất “nóc nhà” của Đông Dương chuyển mình mạnh mẽ. Bước vào giai đoạn mới, vùng Tây Nguyên đang đứng trước vận hội mới, phát huy lợi thế vươn lên cùng đất nước.

Các dự án triển khai dang dở, kéo dài (trong ảnh là đoạn đường cụt giữa TP. Gia Nghĩa do vướng mặt bằng) làm lãng phí nguồn lực đầu tư công

E-magazineXanh lại chiến trường Tây Nguyên Kỳ 4: Gia Lai ngày ấy, bây giờ...

(GLO)- Sau ngày giải phóng năm 1975, Đảng bộ, chính quyền và Nhân dân các dân tộc tỉnh Gia Lai đã cùng chung sức, kiến thiết lại quê hương từ đống hoang tàn của chiến tranh. Đến nay Gia Lai đã vươn mình phát triển mạnh mẽ, từ đô thị đến nông thôn khoác lên mình màu áo khang trang. 

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Chuyện đời mẹ liệt sĩ 115 tuổi

Năm nay, cụ Nguyễn Thị Tý ở xã Quang Tiến, huyện Sóc Sơn, Hà Nội đã sống hơn trăm năm có lẻ, mà phần “lẻ” ấy lại không hề nhỏ tẹo nào. Ở tuổi 115, cụ hiện vẫn khỏe mạnh bên các con và 23 cháu, 43 chắt và 14 chút nội, ngoại…

Xanh lại chiến trường Tây nguyên Kỳ 2

E-magazineXanh lại chiến trường Tây nguyên Kỳ 2: Buôn Ma Thuột từ hoang phế vươn lên thủ phủ Tây Nguyên

(GLO)- Nếu chiến thắng Đak Tô-Tân Cảnh ( năm 1972) xoay chuyển cục diện chiến trường Tây Nguyên thì chiến thắng Buôn Ma Thuột đánh sập “tử huyệt” của địch, mở ra Chiến dịch Hồ Chí Minh để Bắc-Nam sum họp một nhà. Từ một thị xã hoang phế, Buôn Ma Thuột ngày nay xứng đáng là thủ phủ Tây Nguyên

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Gặp 'pháp sư' cuối cùng nặn hình nhân thế mạng trên đảo Lý Sơn

Từ bao đời nay, với người dân trên đảo Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi), mỗi khi có người thân gặp nạn ngoài biển mà không tìm thấy xác, gia đình họ sẽ tìm đến “pháp sư” nhờ nặn một “hình nhân thế mạng” bằng đất sét, thực hiện nghi lễ chiêu hồn, nhập cốt rồi mang đi chôn như người quá cố.

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước

50 năm - những kí ức cho ngày thống nhất đất nước - Bài 5: Chuyện về người chiến sĩ nhiều lần cảm tử, góp công giải phóng miền Nam

Phải hẹn rất nhiều lần, tôi mới gặp được người cựu chiến binh, Đại uý Nguyễn Đức Trọng (SN 1956, quê quán xã Long Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An, người góp công cùng đồng đội tham gia giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước.