Ký tự mưa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Chiều. Cơn mưa giao mùa ào ạt rơi vào thành xe tạo thành bản hòa âm đầy ngẫu hứng. Tôi lơ đãng ngắm những giọt mưa bật nảy giữa lòng phố nom xa như một vũ công đang “phiêu” theo từng nốt nhạc. Phố nhạt nhòa trong mưa, tôi thả mình theo những hoài niệm, những khắc khoải chưa xa. Mưa và nhớ.
Hồi ấy, ba tôi làm ở công ty may thương binh. Mẹ ở nhà gồng gánh nuôi hai anh em tôi. Có năm, mẹ ốm hai trận dài, nhưng cũng không mấy được nghỉ ngơi. Nhìn mẹ lúc đó như lá cỏ tranh liêu xiêu trước gió…
Còn nhớ những ngày mưa như trút nước, mẹ bưng hai thúng khoai bỏ trên hộc, kéo mấy mảnh ni lông trùm lên, rồi quay sang gọi anh em chúng tôi: “Hai đứa vô phụ mẹ mau lên”. Mặc cho mẹ hò hét, anh em tôi vẫn đánh trần trên mảnh sân nhỏ, tay múa loạn xạ chém vào màn mưa và mơ làm người lính giữa làn tên của quân thù. Mẹ nép vào cánh cửa, dõi theo những lạch chớp ngoằn ngoèo phía trời xa. Gió thổi ù ù vào nhà, gặp tường đất thốc ngược lên muốn kéo phăng mái cọ. Anh em tôi thôi vui đùa, chạy vội đi lấy thang và chặt lá dọi lại những chỗ thủng. Người mẹ ướt sũng, vai khẽ run sau những tia chớp trong trời chiều đỏ ối.
Ảnh minh họa: Huyền Trang
Minh họa: Huyền Trang
Ngày lũ lớn. Nước từ thượng nguồn cuồn cuộn đổ về, chỉ một loáng đã mấp mé đường làng. Dân làng hò nhau chạy. Mẹ xếp đồ dùng cần thiết lên quang gánh, tay dắt anh em tôi tất tả chạy theo. Nước ngập mặt đường, mẹ san bớt đồ qua một thúng rồi bảo tôi ngồi lên thúng còn lại. Anh trai xịu mặt, nấc lên trong ấm ức. Mẹ vừa gánh vừa dỗ dành rồi dắt tay anh đi trong dập duềnh nước. Bóng mẹ in trên từng sóng nước, gầy guộc, mỏng manh. Làng chạy lũ, 3-4 nhà chung nhau một bếp, củi ướt mèm, khói cay xè mắt. Mẹ nấu một xoong khoai trộn đậu đen rồi nắm thành từng nắm nhỏ để anh em tôi ăn cả ngày. Trong mưa lũ, người lớn thì lo lắng đủ bề, chỉ bọn trẻ chúng tôi là ngang ngược đòi ăn cơm ngon rồi quấy khóc và nghịch nước. Anh em tôi cũng vậy, sau 2 ngày ngoan ngoãn ăn khoai nấu đậu, đến ngày thứ ba, tôi đã ngồi khóc đòi cơm trong tiếng thở dài của mẹ.
Mưa. Tôi hết nhìn trời rồi lại cúi xuống chiếc điện thoại, gõ từng chữ nhỏ. Ký tự mưa của tôi có cái giật mình đầy thảng thốt của mẹ. Ký tự mưa của tôi là dáng mẹ dập dềnh theo gợn nước của ngọn nguồn Rào Trổ. Ký tự mưa, ký tự của tháng năm đầy nhớ, đầy thương. Bất giác, tôi gửi cho đứa bạn thân dòng tin vừa chợt đến: “Cùng về quê, tắm mưa, ôn kỷ niệm nhé”. 
ĐÔNG HÒA
 

Có thể bạn quan tâm

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

Thơ Vân Phi: Lâu không về nhà

(GLO)- Bài thơ "Lâu không về nhà" của tác giả Vân Phi thấm đượm nỗi nhớ quê hương da diết của người con xa xứ-nơi cánh đồng, dòng sông và mẹ già vẫn chờ đợi theo tháng năm lở bồi. Từng câu thơ như những thước phim chậm rãi, gợi lại ký ức tuổi thơ ấm áp bên ánh đèn dầu, bên những thân gần mẹ cha.

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

“Rừng thông xanh một đời ở lại”

(GLO)- Hình ảnh đầy luyến nhớ ấy đã lưu dấu vĩnh viễn trong ký ức một thi sĩ từng có phần đời sống và viết ở Pleiku-nhà thơ Lê Nhược Thủy. Để rồi, những gì đẹp đẽ nhất về phố núi, về Gia Lai được ông gom lại tròn đầy trong tập thơ “Mắt núi” vừa xuất bản.

Về một giấc mơ

Thơ Đào An Duyên: Về một giấc mơ

(GLO)- Bài thơ Về một giấc mơ của Đào An Duyên là hành trình khám phá chiều sâu của thời gian và ký ức qua âm thanh. Mỗi tiếng gõ cất lên như xuyên qua lớp rêu phong thời gian, mở ra cả một chân trời những giá trị xưa cũ, khiến con người lắng lại giữa dòng chảy hiện đại mà suy tư về nguồn cội.

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...