Khoảng lặng bình yên

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Hàng ngày, cửa sổ phòng tôi vẫn mở về phía núi. Lâu nay, tôi vẫn nghĩ, chỉ cần phóng tầm mắt ra xa, nhấp một ngụm trà là đã có thể tự hào với bạn bè rằng mình thuộc về núi rừng và phố núi luôn là “background” phía sau cuộc đời mình.

Nhưng rồi, mọi chuyện đã khác khi sớm nay, tôi theo anh em về với núi. Đầu tiên, tôi cảm nhận được sự phản ứng gay gắt của bắp chân. Hình như lâu quá, bàn chân không được đạp lên đá sỏi, không phải sải bước thật xa, thật nhanh nên nó cứ ì ra như một người say ngủ. Thì ra sự lười nhác lâu nay đã thấm vào đường gân, thớ thịt.

Hình như sự nặng nhọc còn đến từ lý do đây không phải vùng đất lạ với chính mình. Lên được mấy bậc đá, chợt thấy trời rộng lớn ngay tầm mắt. Rừng xanh quá. Sắc xanh da diết ấy chỉ có thời gian mới tạo ra được. Từ cái cây tầm gửi cả đời bám víu trên thân già xù xì cho đến lộc nõn đầu cành, từ cỏ dưới chân đến ánh mặt trời soi qua thùy lá xanh tươi một màu. Sắc xanh như một câu hỏi thôi thúc: Anh sẽ sống như thế nào nếu không có thiên nhiên?

Minh họa: Huyền Trang

Minh họa: Huyền Trang

Bao năm qua, núi đồi, cỏ cây đã âm thầm tạo ra một thứ oxy khác để gửi cho bản thân mình. Nó không chỉ nuôi buồng phổi của ta mà còn xoa dịu những bực bội, căng thẳng trên đường đời. Về với rừng núi, nhìn sâu vào cây lá, chỉ thấy yêu thương và tha thứ. Nó như một thứ thần dược màu nhiệm cho tâm hồn.

Anh bạn đi cùng sau một hồi lắng tai nghe thì nói với tôi: “Hình như còn suối”. Thì suối vẫn đó, nước lặng và trong. Mùa này, suối đẹp như thơ, bài thơ cất lên bằng sự trong trẻo và diệu kỳ của đại ngàn. Những tảng đá đã có mặt từ bao đời, một sự “décor” ngẫu hứng khiến dòng chảy theo quy luật của sự hài hòa để biết bao loài chim, loài thú đã sinh sôi từ nguồn nước này. Rừng trưa thưa vắng. Tiếng hót trong trẻo của một con chim nào đấy gợi một khoảng rừng xanh ở đâu đó trong tâm trí là nơi đây, một dòng suối bình thản, chậm rãi giữa dòng đời hối hả. Hình như chúng ta bấy lâu vẫn bị thúc bách bởi dòng chảy gấp gáp của áp suất từ các thiết bị cấp nước, từ sự tít tắp, xa ngái lo âu của những cung đường dài mà quên đi sự chậm rãi, thong thả của người leo núi, sự lững lờ của suối nguồn. Không biết cuộc đời còn dành cho ta bao điều bất ngờ như thế nữa!

Trước mắt tôi là những bậc đá. Người đi trước đã lựa chọn nơi đặt bàn chân, sự mòn vẹt của những điểm tựa thành sự mách bảo với người đi sau chứ đâu chỉ đều đặn như nhịp cầu thang nơi thành phố. Lâu lắm rồi, tôi mới lại được tận hưởng cảm giác lo âu khi run chân và chới với tìm hướng đi. Hóa ra, xa rừng núi lâu quá, bỗng thấy mình lạ. Hóa ra, sự xa lạ của một người bận rộn mới là niềm hoang vắng, lạ lẫm nhất chứ đâu phải núi rừng.

Tôi đã tìm được một miền xa vắng mà gần gũi cho mình. Chẳng xa xôi nhưng đầy bất ngờ, không hiểm trở mà đầy thách thức sự cảm nhận của mình. Hoa pơ lang nở đỏ rừng như mời gọi ta lên với nơi đất trời giao hòa, lòng người vượt thoát qua những toan tính lợi danh mà tìm thấy thanh thản cho mình.

Đường xuống núi thật đẹp, cái đẹp khi lòng ta đã đạt đến cảnh giới của sự say mê. Những người bạn ở thành phố tấm tắc khen, hoài mong có dịp trở lại. Còn gì hạnh phúc hơn khi chúng ta được trở về nơi mà mấy thập kỷ trước chính cha mẹ ta từng phát đường, mở lối, tìm thấy đất giữa gai góc để gieo trồng hạt giống tạo dựng cơ nghiệp. Ở đâu cũng thế, luôn có miền ký ức đầy ắp những yêu thương của thiên nhiên.

Chẳng biết mai sau, những tiếng chim rừng, những dây leo, tán lá có còn đọng lại để các thế hệ tiếp nối được cảm nhận hay sẽ khuất dần vào kỷ niệm. Chỉ biết rằng ngay lúc này đây, trong từng phút giây đặt bàn chân lên đá, đi dưới màu xanh nguyên sơ, tôi đã cảm nhận thật sâu sự nhẹ nhàng, sâu lắng của cuộc sống. Lại nghĩ, cuộc đời dù thế nào thì vẫn luôn có một khoảng xanh đợi tôi về để tắm gội lại tâm hồn sau bao nhiêu bụi bặm, lam lũ.

Có thể bạn quan tâm

Cây sẽ cho lộc

Cây sẽ cho lộc

Không chỉ cây lá mới cho lộc, mà bất cứ công việc gì nếu như mình làm bằng tất cả yêu thương và say mê, chắc chắn sẽ hái quả ngọt

Hoài niệm Tết xưa

Hoài niệm Tết xưa

Không chỉ những người cao tuổi luôn nhớ Tết xưa, mà trẻ thuộc thế hệ Gen Y, Z cũng hoài niệm về Tết với những hương vị, sắc màu, phong tục đậm chất Việt Nam.

Minh họa: Huyền Trang

Gió qua sông…

(GLO)- Tôi ngồi trên một cù lao giữa thênh thênh sông nước miền Tây. Bốn bề ngăn ngắt màu xanh cây trái phủ sẫm cả một vùng. Con sông rộng mênh mông, phải nheo mắt mới nhìn thấy dáng phố xa xa khuất lấp sau những miệt vườn. Gió chênh chao lướt qua mặt sông.

Lên núi trồng cây

Lên núi trồng cây

(GLO)- Tây Nguyên bước vào mùa khô với bầu trời trong vắt, gió lùa qua thảo nguyên và từng đám mây nhẹ trôi. Trên những đỉnh núi của cao nguyên bạt ngàn nắng gió, mùa xuân sắp chạm ngõ với tấm áo mới rạng ngời.

Minh họa: HUYỀN TRANG

Những ngày cuối năm

(GLO)- Vậy là đoàn tàu thời gian đã đến ga “tháng Chạp”. Có lẽ vì là ga cuối nên cuộc hành trình dường như chậm lại trong biết bao nỗi niềm bâng khuâng của lữ khách.

Thắng cảnh Biển Hồ. Ảnh: Phạm Quý

Phố núi tình thân

(GLO)- Pleiku đang trở thành điểm đến yêu thích của nhiều du khách. Vẻ đẹp hoang sơ và tình cảm của con người nơi đây khiến không ít người tìm đến Pleiku như là một điểm dừng chân thú vị.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Hoài niệm Tết

(GLO)-Tết vừa gợi nên biết bao yêu thương nhưng cũng là nỗi lo của người lớn. Nhưng Tết hiện diện trong suy nghĩ của trẻ con thì khác, nó háo hức, chộn rộn trong tiếng cười, trong tiếng vỗ tay reo vui khi thấy mẹ bắt đầu dọn dẹp nhà cửa và mua bánh kẹo. Và, Tết luôn đầy màu sắc, đầy tiếng cười vui.

Xuân về khoe áo mới

Xuân về khoe áo mới

Tết đến, Xuân về ai cũng muốn mọi điều đều mới mẻ, tốt đẹp. Nên cùng với việc dọn dẹp, trang hoàng nhà cửa thì việc được quan tâm nhiều, háo hức nhiều là sắm sửa quần áo mới.

Dốc xưa

Dốc xưa

(GLO)- Nhìn từ trên cao xuống, bạn sẽ thấy đèo dốc như những dải lụa mềm mại. Ấy vậy mà khi đặt chân đến đó, bạn sẽ thấy nó như một thách thức lớn khiến ta phải ngẫm nghĩ thật nhiều. Nhưng, không phải lúc nào chênh vênh cũng làm ta ngã mà lại bồi đắp nên nghị lực và ý chí vượt khó.

Ra Bắc, vào Nam

Ra Bắc, vào Nam

(GLO)- Hơn nửa đời người, tôi loay hoay đi về giữa 2 miền Nam-Bắc. Miền Bắc là quê hương, là nơi tôi cất tiếng khóc chào đời. Còn miền Nam là nơi tôi học tập và trưởng thành.

Ảnh minh họa: Phùng Tuấn Ngọc

Mùi Tết

(GLO)- Có một ngày, tôi bỗng ngồi nhớ nhung mùi Tết, để rồi tự hỏi mùi của Tết là gì? Phải chăng đó là mùi của nồi bánh chưng đang sôi lục bục ở góc sân đêm 29 Tết hay là mùi thơm nồng của dưa hành dưa kiệu mới ngấu?

“Mùa đi cùng tháng năm”

“Mùa đi cùng tháng năm”

(GLO)- Rồi thời gian cũng sớm vẫy mùa xuân trở lại. Tôi đoán thế khi đang đứng ở hành lang một dãy phòng học nhìn ra buổi sáng mà mọi vật như còn bỡ ngỡ với “cơn nắng se ngang trời đông”. Như thể ngày hôm qua và cả hôm kia nữa, chưa hề gió lạnh.

Thơ Bùi Việt Phương: Dốc mùa xuân

Thơ Bùi Việt Phương: Dốc mùa xuân

(GLO)- "Dốc mùa xuân" là một bài thơ đượm sắc xuân và tình quê của Bùi Việt Phương. Ở đó, xen lẫn giữa kỷ niệm là những xúc cảm hoài niệm của một người con xa xứ về không khí Tết đầm ấm, yên vui ở quê nhà.

Cầu Bến Mộng. Ảnh: Phạm Quý

Bên kia bờ sông Ba

(GLO)- Nhà tôi ở bên hữu ngạn sông Ba, nơi phố thị tấp nập, náo nhiệt. Ở nơi đông vui, thuận tiện cho sinh hoạt, nhưng đôi khi tôi lại cảm thấy ngột ngạt, tù túng bởi sự chật chội, ồn ào.

Đèo An Khê. Ảnh: Phan Nguyên

Bâng khuâng chiều An Khê

(GLO)- Tôi trở lại An Khê vào một chiều mưa. Cơn mưa không ồn ào mà rơi êm vào ký ức, đánh thức một miền nhớ xa xôi, thuở nơi đây còn là một thị trấn nhỏ bình lặng nằm ven quốc lộ 19.