Hương ngàn gió nội

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Những lần đi xa trở về, khi xe qua khỏi đèo An Khê, cái nắng cái gió của Tây Nguyên như đánh thức nỗi nhớ quê hương từ trong tiềm thức. Nhìn qua ô cửa xe, những đồi núi trập trùng tiếp nối nhau thật hoang sơ và hùng vĩ. 
Những bãi cỏ mềm mại như đuổi theo nhau về phía chân trời. Nắng mùa khô vàng rực, những hàng thông vút lên giữa nền trời cao xanh. Đất nước mình nơi đâu cũng đẹp, nhưng với tôi, Tây Nguyên có một vẻ đẹp riêng, hồn cốt riêng vì nó gắn với cả một quãng đời tươi đẹp hồn nhiên nhất của riêng tôi.
Những bận rộn, tất bật vì mưu sinh khiến không gian sống cứ thu hẹp dần trong bốn bức tường của gia đình và nơi làm việc. Cái chật chội, nhỏ bé đôi lúc làm mình bức bối và ý muốn trở về với thiên nhiên lại trở nên đầy thôi thúc. Một ngày cuối tuần, thu xếp được công việc, tôi cùng gia đình đi về vùng ngoại ô Pleiku. Khoảng cách chỉ là mấy mươi cây số, lại có một địa danh nổi tiếng với lễ hội hoa dã quỳ hàng năm thu hút nhiều du khách, nhưng đây là lần đầu tôi đến.
Từ quốc lộ 14 rẽ về hướng Chư Đang Ya, tôi như bị choáng ngợp bởi một khung cảnh thiên nhiên thật quá hoàn hảo, tưởng như không còn gì có thể đẹp hơn. Những đám ruộng sau mùa gặt chỉ còn gốc rạ mang một màu vàng rơm cũ. Dưới ánh nắng mặt trời, chúng trở nên rực rỡ in bóng dưới mặt nước. Chạy giữa cánh đồng lúa ấy là một con mương nhỏ đầy nước quanh co theo từng thửa ruộng. Xa một chút là núi viền quanh tạo nên một bức tranh tổng thể sơn thủy hữu tình. Điểm giữa cánh đồng đã gặt xong đó vẫn còn một số đám lúa chín đang được thu hoạch. Vác những bó lúa từ ruộng lên những chiếc xe công nông chờ trên bờ, khuôn mặt người nông dân lấm tấm mồ hôi, chiếc áo cũng đẫm mồ hôi như một nét chấm phá cho bức tranh đồng quê thêm hoàn hảo. Không ngăn được mình trước sự thu hút ma mị của cánh đồng, một hình ảnh đã quá đỗi thân thương, tôi dừng lại, bước xuống một đám ruộng lúa chín gần đường đi. Mùi lúa, mùi bờ cỏ mật sao mà thơm đến vậy, cả cái mùi ngai ngái của đàn bò đang gặm cỏ trên những đám ruộng đã gặt xong bên kia sao mà quen thuộc quá. Mùi hương của thực tại và mùi hương từ miền ký ức cứ hòa trộn vào nhau khiến tôi ngây ngất một cảm giác vừa thích thú vừa bồi hồi.
Người dân thu hoạch lúa trên cánh đồng Ngô Sơn (xã Chư Đang Ya, huyện Chư Păh). Ảnh: Hoàng Ngọc
Người dân thu hoạch lúa trên cánh đồng Ngô Sơn (xã Chư Đang Ya, huyện Chư Păh). Ảnh: Hoàng Ngọc
Tiếp tục đi theo con đường về hướng Chư Đang Ya, những vườn cà phê xanh tươi trải rộng sai oằn trái chín. Cà phê cũng đang vào mùa thu hoạch, mang lại màu ấm no và bao hứa hẹn cho đời sống người dân nơi đây. Phải dừng lại trước đường vào thủ phủ dã quỳ Chư Đang Ya vì những diễn biến không mong muốn của dịch bệnh, nhưng những con đường dã quỳ giữa những vườn cà phê cũng đủ để khiến ai cũng phải say lòng. Vẫn là những cánh hoa vàng đặc trưng của xứ sở Tây Nguyên, nhưng giữa vùng đất đỏ bazan gần miệng núi lửa này, chất đất phì nhiêu như đã tạo ra những bông hoa đặc sắc hơn. Dã quỳ ở đây cánh dày như nhung, màu vàng tươi hơn, mượt mà hơn. Lá cây cũng xanh hơn, những nụ hoa bụ bẫm vươn lên đón ánh mặt trời chờ ngày khoe sắc. Tôi say sưa đi theo những con đường ấy, ngắm những vạt dã quỳ mênh mang vàng rực, những đồi cà phê và cánh đồng kia cứ như hút lấy tôi, khiến lòng ngập tràn một cảm xúc thích thú. Nắng đang chiếu trên đầu tôi, đang ngấm vào khuôn mặt để trần của tôi, nhưng tôi không thấy nắng nóng mà như đang say với nắng, với gió, với mênh mông đất trời và cứ như muốn thu tất cả vào trong tầm mắt, trong tâm trí mình. Phía trước là núi lửa Chư Đang Ya-sứ giả triệu năm đang nhuộm một màu vàng ruộm của cúc quỳ đang độ rực rỡ nhất, đẹp đến nao lòng.
Một ngày dã ngoại dù chưa đi đến cái đích ban đầu nhưng tôi đã có một trải nghiệm tuyệt vời để yêu thương hơn vùng đất đỏ quê mình. Tây Nguyên và Chư Đang Ya đang vào mùa đẹp nhất trong năm với vẻ đẹp kỳ vĩ hiếm có. Hương ngàn gió nội chắc chắn sẽ làm say đắm tất cả những trái tim yêu thiên nhiên và để lại một ấn tượng khó quên khi đến với nơi này. Riêng tôi, hẹn trở lại và sẽ lên đỉnh Chư Đang Ya một ngày gần nhất!
NGUYỄN THỊ THÚY ÁI

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Những mùa lá hình tim

Thơ Phạm Đức Long: Những mùa lá hình tim

(GLO)- Ngày đất nước hòa bình, những mầm xanh vươn lên mạnh mẽ. Lá cây mang hình trái tim như sự tri ân muôn đời đến những người con đất Việt đã ngã xuống vì độc lập, tự do. Mỗi chiếc lá xanh là một lời nhắc nhở, nguyện ước về một cuộc sống bình yên, ấm no, mãi mãi trường tồn...
Thơ Hà Hoài Phương: Cảm thu

Thơ Hà Hoài Phương: Cảm thu

(GLO)- Ai đó từng nói: “Thơ là thu của lòng người, thu là thơ của trời đất”. Vẻ đẹp của đất trời lúc sang thu luôn làm xao xuyến những tâm hồn lãng mạn. Bài thơ Cảm thu của tác giả Hà Hoài Phương có lẽ đã được ra đời trong sự cộng hưởng ấy...
Khai mạc hội nghị tập huấn lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật năm 2024

Khai mạc hội nghị tập huấn lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật năm 2024

(GLO)- Sáng 27-8, tại TP. Quy Nhơn (tỉnh Bình Định), Hội đồng Lý luận, phê bình văn học, nghệ thuật Trung ương khai mạc hội nghị tập huấn với chủ đề "Công tác lãnh đạo, quản lý văn hóa, văn nghệ sau 50 năm đất nước thống nhất, đổi mới, phát triển: Thực tiễn và những vấn đề cần quan tâm".
Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Lời ru xưa

Thơ Nguyễn Tấn Hỷ: Lời ru xưa

(GLO)- Lời ru à ơi ngọt ngào của mẹ đã nuôi dưỡng tâm hồn mỗi chúng ta từ thuở còn nằm nôi cho đến lúc trưởng thành. Để rồi, khi mùa Vu Lan báo hiếu đến, chúng ta lại nhớ về mẹ cùng lời ru xưa đầy yêu thương và nguyện khắc ghi trên mỗi bước đi cuộc đời...
U80 vẫn mê đọc sách

U80 vẫn mê đọc sách

(GLO)- Do là chỗ thân tình nên tôi vẫn gọi người phụ nữ U80 Nguyễn Thị Hồng Hợp (trú tại tổ 3, phường Diên Hồng, TP. Pleiku) là chị. Mặc dù tuổi đã cao nhưng chị vẫn giữ cái tính mê đọc sách từ ngày còn son trẻ.
Văn hóa người làm báo

Văn hóa người làm báo

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với một đồng chí nguyên là cán bộ lãnh đạo tỉnh (đã nghỉ hưu) sáng nay về ứng xử của một phóng viên trẻ công tác ở một tờ báo bạn làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Rõ ràng là vẫn cần nỗ lực hơn nữa trong xây dựng văn hóa người làm báo.
Thơ Bút Biển: Hoài niệm

Thơ Bút Biển: Hoài niệm

(GLO)- Hoài niệm không đơn thuần là xúc cảm thoáng qua về quá khứ mà có sự hòa lẫn nhiều cung bậc. Trong "Hoài niệm" của mình, nhà thơ Bút Biển đã nhớ về những mùa thu cũ với bao cảm xúc ngây ngô thuở thiếu thời. Để rồi, "chợt tỉnh gặp mình trong thực tại/Mỉm cười nhìn vạt nắng ngát hương".

Ra mắt sách 'Theo dấu chân Người'

Ra mắt sách 'Theo dấu chân Người'

Ngày 16-8, Viện Nghiên cứu Phát triển Phương Đông đã tổ chức buổi ra mắt sách "Theo dấu chân Người" (NXB Hội Nhà văn) của GS-TS - nhà văn Trình Quang Phú - Viện trưởng Viện Nghiên cứu Phát triển Phương Đông. "Theo dấu chân Người" là tập truyện ký viết về 30 năm đi tìm đường cứu nước của Bác Hồ.
Bàn tay

Thơ Đại Dương: Bàn tay

(GLO)- Chỉ qua hình ảnh "Bàn tay", tác giả Đại Dương đã thổi hồn vào đó bao cung bậc cảm xúc khác nhau; lúc hân hoan tươi mới, khi lại đau đáu, nhạt nhòa: "bàn tay mơ giọt sương", "bàn tay khóc phận người", "bàn tay xây nấm mộ", "bàn tay đếm thời gian", "bàn tay gầy ngơ ngẩn"...

Rót đầy một giấc tôi

Rót đầy một giấc tôi

(GLO)- "Rót đầy một giấc tôi" - Cơn mê men chếnh choáng hư hao của kẻ hay hoài niệm, chênh vênh giữa hai bờ hư thực. Một hình dung cũ, một chút hương lúa chín giữa ngày thu se sẽ như kéo người về khoảng nào xao xác, để ngồi lại tình tự riêng mình, tự ủ ấm mình trong men thơm ký ức...

Gương mặt thơ: Đỗ Trung Lai

Gương mặt thơ: Đỗ Trung Lai

(GLO)- Ông là Đại tá quân đội, nguyên Phó Tổng Biên tập phụ trách Báo Tiếng nói Việt Nam (Đài Tiếng nói Việt Nam), nguyên Trưởng phòng Biên tập Báo Cuối tuần (Báo Quân đội nhân dân), hiện sống ở Hà Nội. 
Họa mi HBlơng kể chuyện thời chiến

“Họa mi” H’Blơng kể chuyện thời chiến

(GLO)- Những năm 80 của thế kỷ trước, mỗi lần đi ngang qua khuôn viên Ty Văn hóa-Thông tin, tôi lại bị mê hoặc bởi một giọng nữ trong trẻo, vút cao. Sau này, tôi mới biết tiếng hát đó là của chị Rơmăh H’Blơng-một “họa mi” có thâm niên 10 năm cất cao tiếng hát giữa đạn bom.