Gương mặt thơ: Nguyễn Tiến Thanh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News

(GLO)- Tôi gọi Nguyễn Tiến Thanh là nhà thơ lãng tử. Anh lãng tử nhất trong số những nhà thơ tôi biết. Đang làm Tổng Biên tập một tờ báo với mấy ấn phẩm hàng ngày, nuôi hàng trăm quân nhưng thấy anh thoắt chỗ này lại thấp thoáng chỗ kia, đa phần là với các địa chỉ thi nhân.

Nguyễn Tiến Thanh nổi tiếng từ hồi là sinh viên Khoa Văn Trường Đại học Tổng hợp Hà Nội bởi chất lãng tử, bởi thơ hay, ngùn ngụt cảm xúc, hút bạn đọc nữ như nam châm và bởi cả sức đọc đông tây kim cổ.

Anh viết thơ như chơi, như ngẫu hứng, như bâng quơ, tự nó bật ra, nhưng lại luôn hun hút năng lượng, như xoáy nước kéo lút người đọc vào và đau đáu: “Ta đi tái nhợt chân trời/Đường chưa thăm thẳm đã vời vợi mây/-Xin dừng chân trước mai ngày/Viễn ca một khúc mà đày đọa nhau…”. Hay như: “Lá rụng xuống sân trường năm 88/Ta 20 rụng dưới mắt em nhìn/Ừ có thể lá như ta-đồng phạm/Mượn gió mùa gây xước tim em”.

Đọc thơ anh cứ sợ vỡ, sợ tan, sợ chữ mong manh quá. Chữ chính là tác giả, sự mong manh khiến ta như nín thở. Nhưng lại cũng đầy ngang tàng: “Đỏ hoa phượng, cháy ngang trời hạ lửa/Quán ven đường ta “cắm” tuổi thanh xuân/Dốc cạn túi chỉ còn câu thơ cũ/Lăn cuối chiều, khất nợ những hoàng hôn”.

Từng dạy đại học, làm báo hơn 30 năm, đã xuất bản cả thơ và tiểu luận, là hội viên Hội Nhà văn Việt Nam và Ủy viên Ban Thường vụ Hội Luật gia Việt Nam, anh hiện sống và làm việc tại Hà Nội.

Nhà thơ Văn Công Hùng chọn và giới thiệu.

Viễn ca

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Ta đi về phía mặt trời

Sau lưng ta những mặt người lặng im

- Xin dừng chân phía tàn đêm

Cơn mưa phong kín đường tim gió lùa.


Ta đi mòn cả mùa thu

Khoác trên vai những sương mù huyễn du

- Xin dừng chân ngõ mơ hồ

Phục sinh ánh sáng trên ngơ ngác buồn.


Ta đi rời rã cánh đồng

Lúa chưa thiếu phụ đã đòng đòng thơm

- Xin dừng chân trước chiều hôm

Thắp hoàng hôn suốt một cơn say dài.


Ta đi tái nhợt chân trời

Đường chưa thăm thẳm đã vời vợi mây

- Xin dừng chân trước mai ngày

Viễn ca một khúc mà đày đọa nhau…


Đi

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Ngày đi, chiều cũng đi rồi

Bàn chân mỏi, bước ven đời thiên di

Đi mòn tuế nguyệt-nhiều khi

Cười lên một tiếng nghe ly biệt về.


Cánh diều tái nhợt chiều quê

Mùa buông tóc xõa hẹn thề phong ba

Vọng vang biệt khúc hải hà

Ô hô tiếng khóc-à ha tiếng cười.


Giữa mênh mông, hỏi kiếp người

Biết tìm đâu chỗ ta ngồi, lặng nghe?

Phố đông lạc một vỉa hè

Ngõ sâu chìm một cơn mê cuối mùa.


Sông dài, thưa mái chèo khua

Đê nằm gọi cỏ mọc chưa, có buồn?

Biển còn nhạt thếch chiều hôm

Đã về đây một cánh buồm bạc phai.


Đã về đây những sớm mai

Chợt nghe một tiếng thở dài, rồi thôi

Người đi, ừ cũng đi rồi

Có đau dưới gót chân trời viễn thu?


Lá rụng xuống sân trường năm 88

Minh họa: H.T

Minh họa: H.T

Lá rụng xuống sân trường năm 88

Ta 20 rụng dưới mắt em nhìn

Ừ có thể lá như ta-đồng phạm

Mượn gió mùa gây xước tim em.


Tuyệt tình cốc dựng trên lời thề hẹn

Rượu đong tràn ngõ vắng bơ vơ

Ta tình cờ nội trú cơn mơ

Đâu thể hát âm vang lời của nắng?


Đâu thể héo những hoa hồng dĩ vãng?

Rạng ngời đau trong vệt sáng ven trời

Em có biết tương tư và trái cấm

Đã muôn đời lưu lạc giữa mây trôi?


Nghe thời gian đi guốc gỗ qua đời

Niềm vui thức trên giảng đường ngủ gật

Này thương nhớ, sao rủ trầm luân tóc?

Cánh điệp vàng trên đất lạ lùng rơi.


Một cơn mưa-mùa ấy đã xa rồi…


Đỏ hoa phượng, cháy ngang trời hạ lửa

Quán ven đường ta “cắm” tuổi thanh xuân

Dốc cạn túi chỉ còn câu thơ cũ.


Lăn cuối chiều, khất nợ những hoàng hôn.

Lá rụng xuống sân trường năm 88

Ta 50 ngồi viết thơ buồn.

Có thể bạn quan tâm

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

Du hành với “Pleiku xưa và nay”

(GLO)- Phố núi Pleiku (tỉnh Gia Lai) hơn nửa thế kỷ trước có gì thú vị? Triển lãm ảnh “Ký ức Pleiku” diễn ra tại Bảo tàng tỉnh từ ngày 24-1 đến 21-2 đưa người xem bước vào chuyến du hành trở về Pleiku xưa, thêm cơ sở so sánh với sự phát triển không ngừng của đô thị trung tâm khu vực Bắc Tây Nguyên.

Cỏ xanh về phía cũ

Cỏ xanh về phía cũ

(GLO)- Bài thơ “Cỏ xanh về phía cũ” của Vân Phi như một bức tranh ký ức trầm lắng về mái ấm gia đình, nơi thời gian dường như lặng lẽ quay trở lại qua những hình ảnh quen thuộc, giản dị thấm đượm tình cảm và ký ức sâu sắc khiến người ta thổn thức.

Người gùi hơ’mon về đâu

Người gùi hơ’mon về đâu

(GLO)- Bài thơ Người gùi hơ’mon về đâu của Vân Phi mở ra không gian đẫm hơi men rượu cần, tiếng hát lẫn trong gió khuya và những ký ức chảy trôi theo thời gian, mơ hồ giữa hiện thực và quá khứ. Tất cả như gợi lên sự tiếc nuối, khắc khoải về một giá trị của truyền thống đang dần phai nhạt.

Nhịp xoang

Nhịp xoang

(GLO)- Bài thơ "Nhịp xoang" của Nguyễn Đình Phê mang đậm hơi thở văn hóa Tây Nguyên, tái hiện không khí lễ hội cồng chiêng rộn ràng, nơi con người hòa cùng thiên nhiên và thần linh. Bài thơ không chỉ ca ngợi vẻ đẹp văn hóa mà còn truyền tải tinh thần đoàn kết, gắn bó bền chặt.

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

Thơ Sơn Trần: Lời hẹn

(GLO)- Bài thơ "Lời hẹn" của Sơn Trần không chỉ mô tả vẻ đẹp của thiên nhiên mà còn là những hẹn ước, kỳ vọng về sự trở về, đoàn tụ, gắn kết. Hình ảnh trong thơ vừa thực tế, vừa thi vị, mang đến cho người đọc cảm nhận ấm áp về tình yêu quê hương, về sự đổi thay tươi đẹp của đất trời vào xuân.

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

Thơ Vân Phi: Xuân dậy thì

(GLO)- "Xuân dậy thì" của tác giả Vân Phi mang đến những xúc cảm thanh tân về mùa xuân và tình yêu, đưa chúng ta vào không gian tràn đầy sức sống của một buổi sáng quê hương. Mùa xuân được nhen lên trên từng chồi non lộc biếc, và mùa xuân cũng bắt đầu khi tình yêu có những hồi đáp ngọt ngào...

Nụ cười Tây Nguyên

Nụ cười Tây Nguyên

(GLO)- Đi tìm nụ cười Tây Nguyên chính là tìm đến cái đẹp nguyên sơ. Nó ẩn sâu trong đôi mắt, nó hé nhìn qua đôi tay trong vũ điệu, nó giấu mình sau chiếc gùi đầy ắp lúa, bắp và nó cũng chân tình, e ấp khi nói lời thương. Nụ cười ấy hồn hậu, sâu lắng và tự nhiên như núi rừng, sông suối.

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khảo cổ An Khê

(GLO)- Bài thơ "Khảo cổ An Khê" như một cách "phượt" về quá khứ, về những dấu tích cổ xưa của Nguyễn Thanh Mừng. Để rồi, ở đó, tác giả lại tự "khảo cổ chính mình", khát khao tìm lại những giá trị thuần khiết, giản dị của con người và văn hóa dân tộc.

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

Thơ Nguyễn Đức Nam: Đừng buồn nhé, em!

(GLO)- Bài thơ “Đừng buồn nhé, em!” của Nguyễn Đức Nam phản ánh một thông điệp sâu sắc về thời gian, sự thay đổi và sự chấp nhận trong cuộc sống. Tác giả dùng hình ảnh dòng sông để minh họa cho những chu kỳ trong đời người và những thăng trầm mà mỗi người phải trải qua.

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

Thơ Lê Vi Thủy: Mùa em

(GLO)- Mùa xuân không chỉ đơn thuần là thời gian mà còn là biểu tượng của sự tái sinh, của tình yêu thương, sự đoàn tụ và những ước nguyện hạnh phúc. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả Lê Vi Thủy gửi gắm đầy nhẹ nhàng, tinh tế trong bài thơ "Mùa em". Mời các bạn cùng đọc.

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

Thơ Nguyễn Ngọc Hưng: Gọi xuân

(GLO)- Bài thơ "Gọi xuân" của tác giả Nguyễn Ngọc Hưng mang đậm không khí của mùa đông, song cũng là lời mời gọi, khắc khoải của mùa xuân. Từng câu thơ như một niềm khát khao về sự thay đổi, hồi sinh và tươi mới...

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

Thơ Lữ Hồng: Suốt mùa tuổi ngọc

(GLO)- Mùa xuân vừa đến, cho ta cái cớ để nhìn lại chặng đường dài mình đã đi qua. Thêm một tuổi là thêm nhiều những hạnh ngộ và chia ly, nguyện ước và mong chờ. Nhưng chừng nào còn tha thiết với đời là ta còn “tuổi ngọc”. Bài thơ của tác giả Lữ Hồng dưới đây như thay lời muốn nói...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Quê ngoại

(GLO)- Bài thơ "Quê ngoại" của Nguyễn Ngọc Hạnh không chỉ là lời tỏ bày tình cảm quê hương mà còn là một thông điệp sâu sắc về sự gắn bó với cội nguồn. Quê hương dù có xa hay gần, luôn là một phần không thể thiếu trong cuộc đời mỗi người, là điểm tựa để chúng ta tìm về trong những lúc lạc lõng nhất.

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

Thơ Lê Từ Hiển: Hoa vô thường

(GLO)- "Hoa vô thường" của Lê Từ Hiển mang đậm dấu ấn của sự chiêm nghiệm về cuộc đời, sự vô thường của thời gian qua những biến chuyển của thiên nhiên. Mỗi câu thơ như một khoảnh khắc dịu dàng, mà ở đó, tác giả lặng lẽ nhìn nhận và đón nhận mọi biến động của đời sống...

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh: Giếng xưa

(GLO)- Với "Giếng xưa", tác giả Nguyễn Ngọc Hạnh đã khắc họa bức tranh đầy khắc khoải, suy tư về cuộc đời. Khi thời gian lặng lẽ trôi qua, mỗi hình ảnh đều như một lời tâm sự rất riêng tư nhưng cũng thật gần gũi và đầy cảm xúc.

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

Cuộc thi viết “Pleiku - Khát vọng vươn lên” năm 2025 nhận tác phẩm từ ngày 20-1

(GLO)- Nhằm tiếp tục phát huy hiệu quả công tác tuyên truyền, quảng bá hình ảnh, con người phố núi Pleiku, UBND thành phố phối hợp với Báo Gia Lai tổ chức Cuộc thi viết về chủ đề “Pleiku-Khát vọng vươn lên” năm 2025 trên các ấn phẩm của Báo Gia Lai. Ban tổ chức bắt đầu nhận bài từ ngày 20-1.