Giáng sinh

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Lâu lắm, tôi mới trở về xóm nhỏ, cái xóm có những ngôi nhà nằm nem nép dưới rặng núi bốn mùa thẳm xanh. Ngước lên vòm trời cuối đông xam xám, nhìn sang bên kia con đường nhỏ, tháp chuông nhà thờ vút lên trên những vòm cổ thụ xanh mát. Mỗi sớm mỗi chiều, từ trên tháp nhà thờ cao vút, nhịp chuông ngân rơi vào thời gian, rơi vào tôi những thanh âm ngân dài vô tận.
Từ ngày bắt đầu đến trường, tôi đã được chung nhịp bước với những bạn bên xóm đạo. Tôi từ phía bên này bước đến, các bạn từ bên kia bước qua, thế là chúng tôi đã hòa nhịp trên con đường dẫn đến ngôi trường nhỏ. Trong lớp tôi, các bạn xóm đạo luôn có dáng vẻ đặc biệt hiền lành, sự dịu hiền hiện rõ trên đôi mắt, nhất là ở những bạn nữ.
Cái thuở còn bé tẹo ấy, chúng tôi đã mon men theo những nhịp chuông rung ngân trên tháp nhà thờ để sang xóm đạo xem những buổi lễ mà hồi ấy chúng tôi chẳng biết là những lễ gì. Chỉ biết giáo đường là nơi đèn đuốc luôn sáng choang, mọi thứ được xếp đặt một cách nghiêm ngắn và những người đến tham dự đi đứng nói năng rất từ tốn, nhẹ nhàng. Có những buổi lễ đông nghịt người và rực rỡ cờ hoa, tôi thấy các bạn nữ lớp tôi mặc váy trắng đứng trong dàn thánh ca. Khi thánh lễ cất lên, không gian lặng phắc, sự trang nghiêm lan sang cả đám trẻ nhí nhố như chúng tôi.
Cái thời mà chúng tôi ăn còn chưa đủ no, tấm áo manh quần còn chưa được lành lặn thì hình ảnh các bạn cùng trang lứa mặc những bộ đồng phục tinh khôi như những thiên sứ cánh trắng cứ in mãi trong tâm thức tôi mỗi lần bất chợt đâu đó ngân lên hồi chuông giáo đường.
Ảnh minh họa: Thanh Nhật
Ảnh minh họa: Thanh Nhật
Chúng tôi dần lớn, kiến thức tiếp thu ở trường giúp chúng tôi dần mở mang hiểu biết. Tôi đã có thể nhớ được đôi ba dịp lễ trọng của những người theo đạo Thiên Chúa. Không chỉ thế, những người bạn xứ đạo học cùng còn tạo cho chúng tôi thói quen dành tặng nhau những lời chúc tốt đẹp nhân dịp lễ Giáng sinh hay mừng năm mới bằng cách ghi lên những tấm thiệp giấy rất đẹp.
Nếu có điều gì đó để nhớ nhất về quãng đời học sinh thì có lẽ là tặng nhau các loại thiệp. Từ những tấm thiệp nhỏ, in hoa văn đơn giản, thường là hình các loài hoa hay ông già Noel, công chúa tuyết, chú tuần lộc kéo xe trượt tuyết; đến những tấm thiệp cầu kỳ được cắt xếp công phu, gắn thêm bóng đèn và chiếc loa bé xíu có thể phát ra ánh sáng nhấp nháy theo điệu nhạc. Chúng tôi mặc sức mà sáng tạo ra những lời chúc bay bổng nhất viết lên tấm thiệp dành tặng cho nhau.
Cái cảm giác lần đầu tiên nhận một tấm thiệp từ đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô bạn xóm đạo đến giờ tôi vẫn nhớ. Thỉnh thoảng dọn dẹp nhà cửa, tôi mở những tấm thiệp ngày nào ra xem lại, nét chữ học trò lành hiền non dại, lời lẽ học trò cũng ngô nghê, nhưng lại là những kỷ niệm chất chứa những tháng năm thật đẹp, như những giọt chuông giáo đường ngân lên, rồi thăm thẳm trôi đi cùng những đôi mắt dịu hiền của những người bạn nơi xóm đạo thuở nào.
Bây giờ thì Giáng sinh dường như không còn là dịp lễ dành riêng cho những người Công giáo hay Tin lành. Tiết trời se sắt lạnh, đường phố như ấm hẳn lên nhờ những cây thông Noel và đèn màu được trang trí trong những hàng quán, ở những khu vui chơi, nơi công cộng. Mọi người đi chơi, chụp ảnh, tặng quà cho nhau và chúc nhau những lời an lành, tốt đẹp nhất, không phân biệt người theo đạo hay không theo đạo. Tôi nghĩ, dẫu ngoại đạo, những lời tốt lành chắc hẳn luôn làm cho con người cảm thấy ấm áp, an vui, tựa như một đức tin nào đó luôn sẵn có ở trong tâm.
Những hồi chuông bên xóm đạo đang hối hả rung ngân trong buổi chiều xâm xẩm, có lẽ nhắc mọi người đến tập luyện, chuẩn bị công việc cho đêm Giáng sinh. Tôi tần ngần ngước nhìn tháp chuông nhà thờ cao vút in vào nền trời mùa đông xam xám. Tiếng chuông như những giọt thời gian rơi xuống, tan vào buổi chiều mênh mang gió rồi loang trên núi đồi. Tôi như lại đang được nhìn ngắm dàn thánh ca với những thiên sứ cánh trắng và những đôi mắt hiền dịu của bạn tôi.
ĐÀO AN DUYÊN

Có thể bạn quan tâm

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Gia Lai một hai ba

(GLO)- "Gia Lai một hai ba" của Nguyễn Thanh Mừng dẫn người đọc qua những nẻo đường dốc đèo, qua tiếng thác reo và chiêng cồng, để gặp lại khí phách người xưa. Mỗi hình ảnh, mỗi nhịp thơ là một lát cắt vừa hoang sơ, vừa tự hào về bản sắc không thể phai mờ của đại ngàn Tây Nguyên.

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

Thơ Lữ Hồng: Những gương mặt hoa cài

(GLO)- Bằng hình ảnh thiên nhiên giàu biểu cảm, bài thơ "Những gương mặt hoa cài" của Lữ Hồng gợi nên vẻ đẹp bình yên ẩn sâu trong nhịp sống phố thị. Lời thơ không chỉ là hoài niệm, mà còn là nơi gửi gắm tình yêu, ký ức và những giấc mơ không lời giữa tháng năm xoay vần.

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

Thơ Sơn Trần: Phía Trường Sơn

(GLO)- Bài thơ "Phía Trường Sơn" của Sơn Trần là khúc trầm sâu lắng về nỗi nhớ và sự hy sinh lặng thầm phía hậu phương. Tháng Tư về trên biên cương đầy cỏ xanh và chiều sương phủ trắng, nỗi nhớ hòa quyện cùng đất trời, tạo nên một bản tình ca sâu lắng dành cho cha-người lính năm xưa.