Giấc mơ trưa

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Muộn chẳng nghe cô giáo nói gì, trên tấm bảng xanh nhòe nhòe mấy chữ loằng ngoằng màu trắng.

Từ hôm bà ngoại bị xe đụng đến giờ cũng hơn hai tháng rồi mà bà vẫn chưa đi lại được, hai anh em Muộn buồn lắm! Lại thêm chuyện ông ngoại đốt quyển sổ nhật ký của mẹ, ông nói với bà, đừng để những chuyện không đẩu không đâu làm ảnh hưởng đến học hành của mấy đứa nhỏ.

Minh họa: VĂN TIN

Minh họa: VĂN TIN

Muộn rất muốn biết mẹ đã viết những gì khi cha bỏ mẹ con Muộn và khi mẹ đau ốm phải nằm một chỗ nhờ đến sự chăm sóc của ông bà ngoại, mẹ mong muốn điều gì từ anh em Muộn trước khi mẹ đi xa, biết bao nhiêu điều Muộn muốn biết thế mà ông ngoại nỡ đốt nó đi...

Từ khi bà ngoại đau, ông ngoại gánh thêm công việc hằng ngày của bà nên càng thêm vất vả. Tâm trạng không vui, dù cố gắng vẫn không tập trung học được. Cô giáo ngừng giảng, hình như đang nhìn Muộn, Muộn cúi mặt tránh ánh nhìn của cô như thú nhận mình đang có lỗi.

*

* *

Tùng! Tùng! Tùng! Tiếng trống mong đợi nhất trong buổi học đã đến, giờ ra chơi ai mà không thích. Linh, Cảnh và Muộn kéo nhau ra gốc phượng già, ai ngờ ba đứa chưa kịp ngồi đã bị phá đám. Thằng Sĩ từ đâu xuất hiện lôi thằng Linh đứng dậy.

- Mày làm gì đấy!

- Nhờ bạn Muộn giải giùm bài toán!

- Hết người rồi sao phải nhờ nó!

Câu nói đầy miệt thị, nhưng không làm Muộn khó chịu. Muộn không còn yếu kém như hồi lớp 8 nữa, Muộn đang dẫn đầu lớp, thầy cô ai cũng khen Muộn, bạn bè nể phục, chỉ có Sĩ luôn ghen tị, nói bóng nói gió.

Cảnh và Muộn hơi cụt hứng, cũng may các bạn lớp Muộn kéo đến, những gương mặt thân thiết đều có đủ. Chuyện nổ giòn như bắp rang. Đang vui bỗng thằng Lân tỏ ra bi lụy.

- Bọn mình sắp chia tay rồi!

- Phượng đã nở đâu, ve đã kêu đâu mà chia tay chứ?

Không ai trả lời Cảnh. Ly vừa nói vừa khua tay khua chân:

- Gần nhau thì đánh đá túi bụi, nghe nói chia tay thì buồn thì nhớ, tau có tính lạ vậy đó!

Ai cũng nhìn Ly bằng đôi mắt ngạc nhiên. Có lúc nó dữ dằn khó ưa khó gần, có lúc nó tình cảm còn hơn cả bọn con gái. Không ngờ Sinh nói y như suy nghĩ của Muộn.

- Ngoài những lúc nóng nảy, bạn Ly lúc nào cũng hiền lành như con gái, thấy thương quá!

Bọn con gái đang ngồi ở gốc phượng bên kia nghe Sinh nói vội chạy lại, con Hoa mơ, vì hay ngủ gục trong lớp nên gọi là Hoa mơ, đứng trước mặt Sinh xẵng giọng:

- Ông nói xấu bọn con gái tui sao?

Vốn nhát gái, Sinh không dám nhìn Hoa mơ, thụt lùi một bước phân bua.

- Các bạn nghe nhầm rồi, không tin hỏi Ly nè!

Nghe nhắc đến Ly, Hoa mơ im ngay, thì ra cái oai phong dữ dằn của Ly vẫn là nỗi ám ảnh của bọn con gái.

- Tui nói bọn mình sắp chia tay rồi, tui buồn tui nhớ các bạn, được chưa!

Thằng Ly nói giọng ồ ồ mà ai nghe cũng rưng rưng. Sau mấy giây yên lặng, con Mị dễ thương lên tiếng.

- Ừ! Sắp chia tay rồi, lớp mình viết lưu bút nhé!

Cả bọn vỗ tay hoan hô. Trống báo hết giờ ra chơi vang lên khiến các bạn bỏ lỡ chuyện nửa chừng. Trên đường vào lớp Mị tranh thủ hỏi Muộn.

- Muộn có thi vào trường chuyên không?

- Chẳng biết nữa!

- Mình phải thi vì ba mẹ mong mình sau này trở thành nhà văn!

Muộn tròn mắt ngạc nhiên.

- Sao Mị biết?

- Mị tình cờ đọc được nhật ký của ba.

Thằng Sơn ở phía sau lưng thúc giục.

- Đi nhanh lên, chuyện gì mà nói dai thế!

*

* *

Hai tiết học còn lại của buổi học đầy ắp hấp dẫn và bất ngờ. Thầy chủ nhiệm cũng là thầy dạy môn toán, tự nhiên mở đầu bài giảng bằng một câu hỏi vừa vui vừa lạ vừa khó.

- Hôm nay ngày 5 tháng 5, bạn nào có thể nêu một phương trình bậc hai mà khi giải ra được nghiệm kép là 5?

Sinh trả lời nhanh.

- Thưa thầy! Phương trình x - 5 = 0.

Lâm nói rất nhỏ nhưng vì cả lớp đang yên lặng nên nghe rất rõ.

- Đó là phương trình bậc nhất chứ đâu phải phương trình bậc hai!

Ai ngờ câu nói của Lâm lại là gợi ý hay để Muộn phát biểu.

- Thưa thầy! Bình phương hai vế phương trình của bạn Sinh lên là được ạ!

Thầy cười vui vẻ khen Muộn trả lời đúng, rồi giới thiệu bài học mới.

- Hôm nay chúng ta cùng nhau ôn luyện giải phương trình bậc hai bằng công thức nghiệm.

Bỗng Lân ngồi cuối lớp xin có ý kiến, cả lớp trố mắt ngạc nhiên:

- Thưa thầy, em nghĩ rằng ngày 5 tháng 5 là một ngày thật đẹp vì đó là ngày sinh của thầy. Em kính chúc thầy sinh nhật vui vẻ ạ!

Cả lớp ngơ ngác vì phát biểu của Lân, thầy thì vui lắm, cười rất là tươi.

- Cảm ơn em!

Cả lớp vỗ tay, có đứa bắt nhịp bài hát “Happy birthday to you...”, nhưng thầy khoát tay bảo dừng lại. Thầy bắt đầu bài học, đứa nào cũng len lén nhìn Lân ra vẻ nể phục.

Đợi buổi học kết thúc, cả bọn ùa lại bên Lân, đứa thắc mắc, đứa trách móc, đứa khen, đứa chê.

- Bạn biết hôm nay là sinh nhật của thầy sao không báo với lớp để còn mua hoa tặng thầy, làm cả lớp quê quá chừng!

Lân thật thà nhìn các bạn thú nhận:

- Mình chỉ đoán thôi vì khi thầy nói “hôm nay là ngày 5 tháng 5” đôi mắt thầy ánh lên những tia nhìn rất vui, may mắn mình đã đoán đúng!

Cả bọn xúm quanh Lân nên không biết thầy giáo đã quay trở lại lớp, có lẽ thầy bỏ quên cái kính mắt.

- Hôm nay không phải sinh nhật của thầy đâu, thầy sinh mùa thu tháng 9 kia!

Nghe giọng của thầy, tất cả cùng quay lại nhìn, thầy cười rất tươi, lúc nào cũng vậy, đưa tay vẫy chào rồi ra khỏi lớp. Thật bất ngờ! Ai nấy đều chưng hửng chẳng biết nên cười thế nào cho hợp cảnh hợp tình. Tội nghiệp bạn Lân, cái mặt chẳng ra làm sao!

*

* *

Mậu đón Muộn từ đầu xóm.

- Sao không ở nhà giúp ngoại mà ra đây?

- Đợi anh về mà! Bà ngoại đứng lên, đi được mấy bước rồi, vui quá chừng!

Muộn mừng quá, hai anh em chạy như bay về nhà. Ông ngoại đang lui hui trong bếp, bà ngoại đang ngồi trên ghế thấy anh em Muộn về liền đứng lên định đi ra cửa. Muộn chạy vào ôm lấy bà, rơm rớm nước mắt:

- Chiều nay cháu tập ngoại đi nghe!

Bà ôm Muộn vỗ về:

- Không cần đâu, cứ để ngoại tự làm lấy! Các cháu lo học là ngoại vui rồi!

Hai anh em Muộn lại chạy vào bếp giúp ông ngoại, mùi cơm gạo mới thơm phức, mùi cá bống kho nghệ không lẫn vào đâu được. Mậu nuốt nước miếng ừng ực.

*

* *

Mậu đi học ca chiều, Muộn mang võng ra treo dưới hai cây mít nằm. Con Vàng đánh giấc trưa ngay dưới chiếc võng, gió đầu hè dễ chịu thổi qua vườn, mang theo hương hoa cải thơm nồng.

Thi thoảng tiếng con chào mào hót bên kia rào, tiếng con chích chòe sau bụi tre cũng véo von, buổi trưa quê sao mà êm đềm tuyệt vời đến thế.

Trong nhà ông bà cũng ngả lưng tìm chút gió trên chiếc chõng tre kê gần cửa sổ, con mèo Mun nằm dưới chân lim dim mắt chẳng biết là ngủ hay thức! Bà ngoại đã đi lại được không còn gì vui bằng, ông đỡ vất vả, anh em Muộn cũng yên tâm học hành, nhất định Muộn phải học thật tốt để còn thi vào lớp 10 trường chuyên nữa.

Bạn Mị chắc chắn chọn lớp chuyên văn, ba mẹ bạn ấy muốn bạn sẽ là nhà văn mà, quyển nhật ký của mẹ Mị ghi rõ ràng như vậy. Còn nhật ký của mẹ ghi cái gì trong ấy Muộn chưa được đọc thì ngoại đã đốt mất rồi.

Ngọn lửa... đang cháy đâu đó, ngoài kia hay trong mắt Muộn, không rõ nữa. Cuốn nhật ký màu xanh của mẹ... đang bập bùng cháy, những ánh lửa phần phật trong gió, vòng khói nối nhau bay lên lững lờ lững lờ... Tiếng của gió, tiếng của Muộn và của Mị nữa.

- Bạn Mị! Sao lại đốt cuốn lưu bút của mình chứ?

- Mị có đốt đâu! Bạn viết hay quá đọc hoài không chán mà!

- Muộn viết những gì trong đó vậy?

- Bạn không nhớ thật sao?

- Thật mà, không nhớ!

- Vậy thì mấy dòng thương nhớ này chẳng có nghĩa gì rồi, đốt bỏ cho xong!

Mị châm lửa đốt, cuốn lưu bút màu xanh của Mị cũng đang bập bùng cháy, những ánh lửa phần phật trong gió, những vòng khói nối nhau bay lên lững lờ, lững lờ...

- Muộn cũng đốt cuốn lưu bút của mình đi!

- Không đời nào! Trong ấy có cả những lời xin lỗi ngọt ngào của Sĩ, những lời ấm ức đầy nước mắt của Ly, còn của Mị...

- Đừng, đừng nói nữa...

Cuốn lưu bút của Mị đang cháy bị gió thổi sang cây rơm gần đấy, cây rơm khô lâu ngày bùng lên cháy dữ dội, rừng rực lửa, lửa bén sang Mị. Muộn xông vào dập lửa, kéo Mị ra, lửa sém vào mặt nóng hổi. Muộn buông Mị, đưa tay phủi lửa trên mặt...

- Nắng rọi vô cả mặt rồi kìa!

Tiếng chú Lang thì phải, Muộn mở bừng mắt nhìn, nắng chói vô mặt nóng rang. Đúng là chú Lang nhà bên cạnh rồi, sao con Vàng không sủa? Mà cây rơm vẫn còn nguyên kia kìa. Vậy là mơ sao? Một giấc mơ trưa!

Dù là mơ hay thực, dù mẹ viết gì trong cuốn nhật ký kia thì Muộn và em Mậu phải học thật tốt để ông bà ngoại vui. Muộn chạy ra sau rửa mặt, tiếng chim chích chòe hót hay quá, nó vừa chuyền cành vừa hót ra tận mép vườn xa. Không còn nghĩ ngợi mông lung, Muộn lấy sách ra học bài trong khu vườn rập rờn bóng nắng…

Có thể bạn quan tâm

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

“Tên Người là cả một niềm thơ”

“Tên Người là cả một niềm thơ”

(GLO)- Bảo tàng Hồ Chí Minh (thuộc Bảo tàng tỉnh Gia Lai) hiện trưng bày, giới thiệu nhiều hình ảnh, tài liệu, hiện vật về cuộc đời và sự nghiệp cách mạng của Bác. Một trong số đó là tập sách “Tên Người là cả một niềm thơ” do ông Nguyễn Khoa-Cán bộ lão thành cách mạng trao tặng năm 2004.

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

Mới mẻ “Trang sách mùa hè”

(GLO)- 12 năm liên tục duy trì chương trình “Trang sách mùa hè” cũng là chừng ấy thời gian cán bộ, viên chức Thư viện tỉnh dành nhiều tâm huyết để tạo ra một không gian vừa học vừa chơi mới mẻ, hấp dẫn.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Khai mạc triển lãm ảnh “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”

Nhân kỷ niệm 135 năm Ngày sinh Chủ tịch Hồ Chí Minh (19/5/1890 - 19/5/2023); 47 năm Ngày Quốc tế Bảo tàng (18/5/1978 - 18/5/2025), sáng 12-5, Bảo tàng tỉnh Bình Định phối hợp Bảo tàng Quang Trung khai mạc triển lãm ảnh chủ đề “Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia tại Bình Định - Sắc màu hội tụ”.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

Thơ Lê Thành Văn: Nghe con đọc thơ về Tổ quốc

(GLO)- Trong bài thơ "Nghe con đọc thơ về Tổ quốc", tác giả Lê Thành Văn để mạch cảm xúc tuôn chảy tự nhiên: từ sự rưng rưng khi nhớ về chiến tranh đến niềm tin lặng lẽ gửi gắm vào thế hệ mai sau. Bài thơ như một nhịp cầu nối liền quá khứ đau thương và hiện tại bình yên.

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

Thơ Lê Vi Thủy: Biên cương mùa gió

(GLO)- Giữa những cơn gió xào xạc của núi rừng Tây Nguyên bỏng rát, bài thơ “Biên cương mùa gió” của Lê Vi Thủy như thổi vào lòng người nỗi xúc động lặng thầm. Từ ánh mắt trẻ thơ đến no ấm buôn làng và những giọt mồ hôi người lính, tất cả hòa quyện trong khát vọng yên bình nơi địa đầu Tổ quốc.

Tổ quốc trong tim

Thơ Lenguyen: Tổ quốc trong tim

(GLO)- Bài thơ “Tổ quốc trong tim” của tác giả Lenguyen là lời tri ân sâu sắc với cha ông đã hy sinh vì độc lập dân tộc. Từ Cửu Long đến Trường Sơn, từ Điện Biên đến Sài Gòn, một Việt Nam bất khuất vươn lên giữa máu và hoa, rạng ngời sắc cờ Tổ quốc.

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

Thơ Đào An Duyên: Lòng quê

(GLO)- Trong nhịp sống hiện đại hối hả, bài thơ "Lòng quê" của tác giả Đào An Duyên là tiếng vọng thầm lặng mà day dứt. Người xa quê, dù ở đâu chăng nữa vẫn mang trong tim nỗi nhớ cội nguồn. Qua hình ảnh nước xuôi nước ngược, bài thơ gợi về sự gắn bó thiêng liêng giữa con người và quê hương.

Người nặng lòng với dân ca Tày

Người nặng lòng với dân ca Tày

(GLO)-Hơn 30 năm kể từ ngày rời quê hương Cao Bằng vào Gia Lai lập nghiệp, ông Mã Văn Chức (SN 1961, tổ 3, thị trấn Phú Thiện) vẫn nặng lòng với văn hóa dân tộc Tày. Hơn 100 bài hát đã được ông sáng tác theo làn điệu dân ca Tày với mong muốn “giữ lửa” cho âm nhạc dân gian.