Cảm thức làng...

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
Có những nỗi niềm lắng sâu tâm tưởng rồi một ngày chợt lay thức, trong tôi luôn hiển hiện bóng dáng của một dòng sông, một con đường, một mái nhà thơ ấu cùng thênh thang ký ức vui buồn, đầy vơi theo tuổi tác. Ấy là quê, là làng với biết bao hoài cảm thương nhớ bền sâu...
Vậy nên, mỗi lần về lại thăm nhà, bất giác trong tôi dậy lên khúc hát nao lòng: “Quá nửa đời phiêu dạt/ Con lại về úp mặt vào sông quê/ Ơi con sông dạt dào như lòng mẹ/ Chở che con qua chớp bể mưa nguồn...”. Khúc hát ấy neo vào thăm thẳm ưu tư, vừa như một sự trải lòng với quê hương, lại như chút ngậm ngùi của đứa con tha phương khi về lại nơi chôn rau cắt rốn.
Những kỷ niệm ấu thơ bỗng ùa về, đong đầy luyến nhớ. Nhớ về một tuổi thơ khó nhọc mà trong vắt kỷ niệm, được cất giữ, cưu mang suốt cuộc đời. Nhớ những trận đòn roi của mẹ cha vì mải chơi, trốn học; những trò nghịch dại lấm lem bùn đất, nắng cháy tóc khi lê la ngụp lặn giữa trưa hè tắm sông, bắt cá; nhớ cả những lần cùng đám bạn rủ nhau hái trộm trái ổi, trái bưởi mới vừa bói quả của hàng xóm, rồi bị rầy la... Mùi quê, vị quê ấy cứ trộn lẫn vào hình ảnh vai áo bạc sờn mưa nắng, bàn chân nhuốm màu phèn mặn, sần chai của mẹ cha.
Ở phố, đâu đó người thành thị thường có câu nói cửa miệng “người nhà quê” như một sự phân biệt. Thật lạ, tôi không hề thấy giận mà trái lại tự hào vì mình được làm người nhà quê. Tôi mến yêu, trân quý nghĩa tình thơm thảo, đậm đà rất... nhà quê ấy. Người làng quý trọng lắm tiếng gọi, câu chào mỗi khi gặp nhau, nhất là mỗi bận đi xa về. Lối ứng xử chất phác, thân tình đã trở thành nếp sống được truyền đời, đơn giản mà ấm áp, đôi khi chỉ là con cá câu được san sẻ cho hàng xóm trong bữa cơm chiều; là í ới gọi mời nhau ly trà, chén nước, mặc dù nước thì nhà ai chẳng có.
Ở quê tôi, người làng thường mời nhau bát nước chè xanh mỗi sáng tối hay khi đồng trưa nghỉ chân sau buổi cày mệt mỏi như cái cớ để hỏi thăm nhau, chia sẻ cùng nhau những câu chuyện thường ngày nhiều khi không đầu không cuối. Bởi vậy, nên lỡ có va chạm, xích mích chăng nữa cũng dễ dàng bỏ qua cho nhau. Đám giỗ hay hiếu hỉ của nhà này cũng trở thành trách nhiệm của nhà khác, cùng xắn tay đỡ đần nhau bằng thói quen ứng xử ngàn đời “bán anh em xa, mua láng giềng gần”.

Minh họa: Trà My
Minh họa: Trà My
Chẳng thế mà, có nhiều cụ ông cụ bà, thi thoảng khăn gói quả mướp ra phố thăm con cháu được ít hôm đã nằng nặc đòi về chỉ vì nhớ nhà, nhớ xóm giềng, lo lắng cho đàn gà, đàn lợn, cây trái vườn nhà không ai trông nom.
Có người biền biệt xa quê đến nỗi khi về chẳng còn ai thân thích, ký ức đã mòn hao hết thảy mà cuối đời vẫn đau đáu tâm niệm quay về để ký thác thân xác vào đất quê. Có người lang bạt suốt dặm dài đua chen phố thị, một ngày bỗng đánh đổi tất cả để về lại với làng, những mong tìm lại những an vui giản đơn bên tình làng nghĩa xóm, được ở trong ngôi nhà ấu thơ của mình chăm lo hương khói cho mẹ cha, tiên tổ.
Còn người ở phố, mỗi khi nhận được túi nhỏ túi to quà quê thơm thảo bố mẹ gửi lên, mặc dù phố xá không hề thiếu những thức quê ấy, lại rưng rưng cảm động, xốn xang như được sống giữa quê nhà, vơi đi bao nỗi nhớ thương gia đình, người thân. Thậm chí, có người mỗi lần về lại quê nhà, còn mang theo cả những giống cây, nắm đất lên phố gieo vào khu vườn của mình như một cách để nhắc nhớ về nguồn cội...
Ngày nay, hầu khắp các làng quê đều đã đổi thay diện mạo, nhiều ngôi nhà khang trang được mọc lên, đường làng được bê tông hóa, người quê đã cởi bỏ được phần nào gánh nặng mưu sinh song nghĩa tình thì vẫn vẹn nguyên như vậy. Nếp quê, thói làng hãy còn bền chặt trong lối sống, trong phép ứng xử thảo thơm, mộc mạc. Chẳng thế mà, những người con sinh ra từ làng dù lang bạt góc bể chân trời, ai ai cũng đau đáu thương về, cũng muốn tìm về...
Ngô Thế Lâm (baodaklak.vn)

Có thể bạn quan tâm

Chuyện về những nhà báo không chuyên

Chuyện về những nhà báo không chuyên

(GLO)- Dù chưa được đào tạo chuyên ngành báo chí, nhưng bằng nhiệt huyết, nhiều cộng tác viên của Báo Gia Lai vẫn luôn nuôi dưỡng niềm đam mê với nghề báo, cần mẫn ghi lại từng khoảnh khắc đời sống ở cơ sở trở thành cánh tay nối dài của tòa soạn trong việc lan tỏa thông tin, kết nối cộng đồng.

Trong dòng chảy báo chí cách mạng

Trong dòng chảy báo chí cách mạng

Trong dòng chảy tròn một thế kỷ của nền báo chí cách mạng Việt Nam, cái tên Thanh Niên luôn mang trên mình một sứ mệnh thiêng liêng; luôn khát khao, ước vọng đồng hành cùng dân tộc trên mọi chặng đường phát triển.

Vui buồn phóng viên cơ sở

Vui buồn phóng viên cơ sở

(GLO)- Với đội ngũ phóng viên ở cơ sở-những người đang công tác tại các trung tâm văn hóa-thông tin và thể thao (VH-TT-TT), việc vừa khai thác thông tin, chụp ảnh, quay phim, viết tin bài, dựng hình, đọc phát thanh... là chuyện thường ngày.

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Độc đáo bộ tem thông tin liên lạc - xưa và nay

Thông tin liên lạc xưa và nay - Bộ tem như tái hiện quá trình phát triển của ngành viễn thông và báo chí, đưa chúng ta quay trở về những ký ức từ thưở sơ khai với con tem đầu tiên dán trên bức thư tay gói giấy cho đến các hình thức liên lạc, các loại hình báo chí hiện đại như ngày nay.

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

“Tiếp nối truyền thống 100 năm với tinh thần đổi mới, dấn thân và trách nhiệm”

(GLO)- Đó là chỉ đạo của đồng chí Hồ Văn Niên-Ủy viên Ban Chấp hành Trung ương Đảng, Bí thư Tỉnh ủy, Chủ tịch HĐND tỉnh tại hội nghị “Gặp mặt, biểu dương người làm báo tiêu biểu” và trao Giải Báo chí tỉnh Gia Lai lần thứ XIV diễn ra vào chiều 17-6 tại Hội trường 2-9 (TP. Pleiku).

100 năm đồng hành cùng dân tộc

100 năm đồng hành cùng dân tộc

(GLO)- Chúng ta tự hào đã có một nền Báo chí cách mạng với thế hệ những nhà báo-chiến sĩ vừa cầm bút, vừa cầm súng ở tuyến đầu, sẵn sàng hy sinh cho Tổ quốc, với hơn 500 nhà báo là liệt sĩ, nhiều nhà báo mang thương tật suốt đời nhưng vẫn không ngừng lao động, cống hiến cho đất nước, Nhân dân.

 Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

Siu Thu - “Giọng đọc không tuổi”

(GLO)- Phát thanh viên là người góp phần làm nên chiều sâu cảm xúc cho khán thính giả. Có những giọng đọc qua năm tháng đã trở thành ký ức trong lòng người nghe. Trong số đó, biên dịch viên, phát thanh viên tiếng Bahnar Siu Thu của Báo Gia Lai được ví là “giọng đọc không tuổi”.

null