Bầu trời đêm

Theo dõi Báo Gia Lai trên Google News
(GLO)- Đêm ấy, khu phố tôi bị mất điện. Không gian tĩnh lặng, bầu trời trong hơn nên những ngôi sao cũng sáng hơn. Cả nhà tôi cùng ngồi ngoài sân ngắm sao trời.
Có lẽ, tôi phải cảm ơn cuộc mất điện đột ngột khi cả nhà đang quây quần bên nhau coi ti vi. Điện chợt tắt, hai đứa con tôi ôm chặt lấy mẹ vì sợ bóng tối. Chợt thấy bên ngoài cửa sổ đầy sao, tôi dắt chúng ra ngoài hiên nhà rồi chỉ lên bầu trời đêm, nơi có những ngôi sao lấp lánh chi chít. Từ chỗ sợ bóng tối, các con bắt đầu buông tôi ra và ngồi nhìn say sưa lên màn trời đêm, lâu lâu lại reo lên thích thú với những tưởng tượng của tuổi thơ.
Đã lâu lắm rồi tôi mới có dịp ngồi ngắm sao. Những ngôi sao bao lâu nay vẫn cứ lấp lánh, rực rỡ trong khoảng đen vô tận. Nhưng cuộc sống phát triển, phố nối phố, nhà nối nhà mọc lên san sát, ánh điện đường, ánh đèn neon lấp lánh đủ màu sắc phủ khắp các con đường của phố dần thay thế ánh sáng của chúng. Nếu có ngước lên bầu trời chỉ thấy những khoảng tăm tối và một vài ngôi sao nhạt nhòa. Giờ đây, ngồi ngắm sao, tôi nhìn thấy sự tất bật hàng ngày của mình khiến cho bản thân hầu như chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi. Đến mức, chuyện dành thời gian ngắm sao trời đôi lúc trở nên phù phiếm và thừa thãi trong cuộc sống quá bận rộn.
Minh họa: HUYỀN TRANG
Minh họa: HUYỀN TRANG
Nhớ lúc còn nhỏ, tôi cùng đám bạn trong xóm hay nằm lăn lê ngoài sân nhà để đếm sao, đếm tới 100 rồi 200, thỉnh thoảng giành những ngôi sao lớn nhất là của mình và cãi nhau chí chóe. Hồi ấy, khu phố nhà tôi nhỏ, đèn đường chưa có, điện thắp sáng cũng mới lác đác vài nhà nên tất cả các ngôi sao đều tỏa sáng theo cách riêng của mình mà không sợ bị ánh đèn điện làm lu mờ. Lũ nhỏ chúng tôi cũng rất thích những đêm trăng sáng, được nô đùa thỏa thích, chơi những trò đuổi bắt, rồng rắn lên mây, đánh nẻ, trồng nụ trồng hoa, cướp cờ, đánh lon, đánh khăng. Mỗi lần về quê, đêm xuống, tôi với bà ngoại hay ngồi chơi trên cái chõng tre trước hiên nhà. Những lúc ấy, ngoại thường kể cho tôi nghe sự tích những vì sao. Gió mát hiu hiu cùng giọng kể dịu dàng của ngoại đưa tôi vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Cuộc sống hiện đại khiến chúng ta đôi lúc quên đi những điều giản dị, gần gũi. Tôi đi làm cả ngày, con thì đi học, tối về thay vì quây quần bên nhau thì con lại ngồi bên ti vi xem phim hoạt hình, bố mẹ mỗi người một chiếc điện thoại thông minh lướt web, lướt facebook…
Nhìn con say sưa ngắm bầu trời đêm với đầy vẻ háo hức, tôi chợt nhận ra, lâu nay mình thường lấy cớ bận rộn, muốn rảnh tay, rảnh việc nên mở ti vi cho con coi. Lâu dần, tuổi thơ của con chỉ bó gọn trong màn hình hình chữ nhật đầy màu sắc. Nhìn con, tôi lại tự dặn lòng phải dành nhiều thời gian hơn để chơi với con, để con có một tuổi thơ đúng nghĩa. Nếu cứ để mọi thứ lướt qua thì đến lúc nhìn lại, có lẽ con đã trưởng thành mà chưa kịp có tuổi thơ.
Bầu trời đêm ấy trong veo như đôi mắt của những đứa trẻ.
LÊ VI THỦY

Có thể bạn quan tâm

Tính sử thi trong tranh Xu Man

Tính sử thi trong tranh Xu Man

(GLO)- Họa sĩ Xu Man (1925-2007) được mệnh danh là “cánh chim đầu đàn của mỹ thuật Tây Nguyên”. Nét đặc sắc trong tranh Xu Man là tính sử thi. Đây vừa là đặc trưng nghệ thuật cũng vừa là nội hàm văn hóa ẩn trong tác phẩm của ông.

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Xếp từng hạt gạo thành tranh

Cha mẹ làm nông, cả tuổi thơ của Trương Kim Ngân (sinh năm 1994) đã quen với việc gieo mạ, gặt lúa. Về sau, theo nghề họa sĩ - nghệ nhân, chị vẫn để bàn tay mình gắn bó với từng hạt gạo thân yêu thay vì chỉ có cọ, màu, giấy vẽ…

Khi sông gặp biển

Thơ Nguyễn Thanh Mừng: Khi sông gặp biển

(GLO)- Giữa dòng chảy ký ức, bài thơ "Khi sông gọi biển" của tác giả Nguyễn Thanh Mừng gợi về hình bóng con sông xưa với lời hẹn thơ ngây, thể hiện nỗi niềm tiếc nuối trước những đổi thay. Sông vẫn đợi, chỉ người đã không còn như trước.

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

Người nối dài tình yêu với dân ca Jrai

(GLO)- Suốt 50 năm qua, bà Kpă H’Mi (SN 1961, buôn Chư Jú, xã Ia Rsai, huyện Krông Pa) vẫn luôn say mê những giai điệu dân ca Jrai. Bà là niềm tự hào của buôn làng khi không chỉ lưu giữ mà còn truyền cảm hứng cho thế hệ trẻ thêm yêu và gắn bó với những giá trị văn hóa truyền thống của dân tộc.

Mắt hạ cho nhau

Thơ Lenguyen: Mắt hạ cho nhau

(GLO)- "Mắt hạ cho nhau" của Lenguyen là khúc ngân dịu dàng của tuổi học trò, nơi bằng lăng tím, phượng đỏ và tiếng ve gọi về ký ức. Bài thơ chan chứa hoài niệm, tiếc nuối những rung động đầu đời chưa kịp nói thành lời.

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

Thơ Phạm Đức Long: Di vật đời người

(GLO)- Bài thơ "Di vật đời người" của Phạm Đức Long là khúc tưởng niệm thấm đẫm cảm xúc về những người lính đã hi sinh trong chiến tranh. Họ ngã xuống giữa rừng xanh, để lại những di vật bình dị mà thiêng liêng, là biểu tượng bất tử của một thời tuổi trẻ quên mình vì Tổ quốc...

Tháng năm nhớ Người

Tháng năm nhớ Người

(GLO)- Bài thơ “Tháng năm nhớ Người” của Lenguyen khắc họa hình ảnh Bác Hồ qua ký ức làng quê, tình mẹ, giọt lệ, hương sen và ánh nắng Nam Đàn,... như lời tri ân sâu lắng dành cho vị Cha già kính yêu của dân tộc suốt đời vì dân, vì nước.

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

Âm sắc Tây Nguyên trên quê Bác

(GLO)- Từ ngày 16 đến 20-5, gần 40 ca sĩ, diễn viên, nghệ nhân Gia Lai đã tham gia 2 sự kiện vô cùng ý nghĩa tại tỉnh Nghệ An. Đó là hội diễn nghệ thuật quần chúng “Tiếng hát Làng Sen” và triển lãm “Hồ Chí Minh đẹp nhất tên Người” năm 2025.

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

Thơ Đào An Duyên: Mây biên giới

(GLO)- “Mây biên giới” của tác giả Đào An Duyên là bài thơ giàu cảm xúc về vẻ đẹp thanh bình nơi biên cương Tổ quốc. Tác giả khắc họa hình ảnh cột mốc trong nắng dịu, mây trời không lằn ranh, rừng khộp lặng im... như một bản hòa ca của thiên nhiên và lịch sử...